Thời gian thấm thoát đưa thoi, đảo mắt một cái đã là ba năm sau...
Tịnh Hề ngồi trên thảm cỏ xanh mướt, hai cánh sải rộng ra. Nắng vàng rạng rỡ, tóc dài tung bay. Cả người cô bị lớp nắng dát lên, toả ra hào quang vạn trượng. Gương mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười...
"Cho em này." Cẩm Tu bước tới, tay cậu cầm vài đoá hoa dại đưa cho Tịnh Hề, mong chờ nhìn cô.
"Cảm ơn anh nha." Tịnh Hề cười ngọt ngào, cô vươn tay nhận lấy.
Cẩm Tu biết rằng tiểu thiên sứ không thể đụng chạm với người khác được, cậu đã đeo sẵn găng tay ni lông vào rồi. Khoảnh khắc mà tay của em ấy lướt qua ngón tay cậu...
Tuy chỉ cách lớp ni lông nhưng xúc cảm thật khiến người ta lưu luyến...
Ước gì được sờ trực tiếp thì tốt rồi...
Cẩm Tu ngồi cùng cô. Hai người lặng yên ngắm trời ngắm mây. Mãi một lúc sau, Tịnh Hề mới mở miệng: "Anh có muốn rời khỏi đây không?"
Đã ba năm...
Người anh em, đã đến lúc cậu nên về với cội nguồn của mình...
Cẩm Tu nhìn cô, ánh sáng trong mắt đầy dịu dàng mềm mại: "Chỉ cần em ở đâu, anh sẽ ở đó."
Cậu chỉ muốn tiểu thiên sứ bên cạnh mình.
Cùng cô nói chuyện, cùng cô bầu bạn, cùng cô làm nhiều việc...
Thế là đủ rồi.
Tịnh Hề:"..." Cậu rất tốt nhưng ta rất tiếc!
Chúng ta không phải loại người chung một thế giới...
Nên sớm chào tạm biệt thôi.
Bổn bảo bảo không trâu bò tới mức có thể đánh đổ biên kịch đại nhân đâu.
"Chúng ta ra ngoài chơi đi." Tịnh Hề đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoc-giao-dich-cua-thuong-nhan-thoi-khong/1459638/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.