Trầm Ngạn nhanh chân lại gần, anh cởi áo vest ra, choàng lên vai cô: "Ai cho em ăn mặc thế này?" "Anh không thấy đẹp sao?" Trầm Ngạn lạnh lùng nói: "Đẹp." Đẹp đến mức khiến bất cứ tên đàn ông nào cũng phải phát thèm. Vẫn là nên xích em ấy lại một chỗ thì tốt hơn. Tịnh Hề không có cản lại động tác của anh, thản nhiên để người đàn ông khoác áo hộ. Anh còn gẩy gẩy vài sợi tóc cho cô nữa. Diệp Y Y đứng lẻ loi một chỗ, nước mắt sắp chảy xuống rồi. Cô ta tự dưng có cảm giác như thể mình là tiểu tam ấy. Tịnh Hề nắm lấy tay Trầm Ngạn, cười ngọt: "Ngôn tiên sinh, hai vợ chồng chúng tôi có chuyện muốn bàn với ông." Trầm Ngạn đang không vui khi nghe bé con cười với thằng khác ( người ta hơn anh mười tuổi đó ?). Nhưng nghe thấy bốn chữ "vợ chồng chúng tôi" thì tim không khỏi nảy lên. Bé con sao lại manh thế chứ! "Trầm tổng, Hề tiểu thư..." "Ông nên gọi tôi là Trầm phu nhân." Ngôn Lịch:"..." Bỗng nhiên muốn có một người vợ. "Trầm tổng, Trầm phu nhân. Chúng ta sang bên kia nói chuyện." Trong lúc Trầm Ngạn ngồi bàn chuyện với Ngôn Lịch. Tịnh Hề dựa người vào ghế nhấp một ly rượu vang. Ánh mắt hướng về phía nam nữ chính. "Chuột, cái tên mặc vest hồng cạnh nữ phụ là ai thế?" [ À, đó là một nam phụ khác. Hắn ta là thiếu gia họ Diệp, khá là si tình đấy.] "..." Không có nam phụ này thì có nam phụ khác. Hào quang của nữ chính thật kì cục. Sao chỉ hút đàn ông không thế??? Hút tiền sẽ tốt hơn nhiều. Tịnh Hề ngồi uống hết hai ly rượu rồi thế mà vẫn chưa có chuyện gì xảy ra... Chán quá... Chuột nhỏ nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, bất an hỏi: [Kí chủ, tửu lượng ngài có tốt không đấy?] Tình trạng này là sắp say rồi hở? Tịnh Hề vênh vênh cái mặt nhỏ: " Ta rất ổn." [...] Say rồi! Say rồi!! Say thật rồi!!! Tịnh Hề trông thấy người đàn ông áo hồng kia dắt Diệp Y Y ra ngoài, bộ dáng rất dứt khoát, kiên quyết. Diệp Y Y một chút phản kháng cũng không có, đi theo. Cô lại liếc sang Tống Hành... Quả nhiên trông mặt nam chính rất... Khiến ta muốn cười to ghê. Nghe bảo tối nay Diệp Minh Châu sẽ lăn giường với nam chính đó. Muốn đi xem cơ. Tịnh Hề đứng dậy, định nhấc chân dời đi. Cánh tay chợt bị tóm lại: "Em đi đâu thế?" Cô quay đầu, Ngôn Lịch đã đi từ khi nào rồi. Trầm Ngạn trông gương mặt cô gái nhỏ đỏ ửng, ánh mắt mơ màng. Anh nhìn sang mấy li rượu đã rỗng bên cạnh, hiểu ra. Em ấy là uống say rồi. "Chúng ta đi về thôi." "Em muốn ở lại cơ." Tịnh Hề không quan tâm anh, cứ nhìn nhìn hướng khác. Trầm Ngạn nhìn theo, mặt liền đen lại. Cô ấy cư nhiên nhìn Tống Hành. Tên đó có gì hay chứ??? Còn chả đẹp bằng anh. Hắn ta đã có vợ rồi đấy. Trầm Ngạn không thèm nói nhiều cùng cô, trực tiếp bế người dời đi. Chuột nhỏ lơ lửng trên không trung nhìn nam phụ đại nhân ôm kí chủ về. Nó gặm bắp rang bơ chui vào không gian hệ thống, bật laptop lên, xem kịch hay của đám nhân vật chính. Đằng nào nó cũng không có việc gì? Đọc sách nhiều rồi, phải giải trí cái khác mới vui chứ. Trầm Ngạn bế Tịnh Hề ngồi vào ghế sau xe, bảo tài xế trở về biệt thự. Anh chàng lái xe thấy tổng tài với phu nhân ôm ấp ngồi phía sau, rất thông minh kéo tấm chắn lên che lại. Lỡ đâu anh ta nhìn cái không nên nhìn thì... Sợ bị diệt khẩu lắm!!! Tịnh Hề quặp hai chân chặt lấy eo Trầm Ngạn. Ngước đầu nhỏ lên nhìn anh... Ừm, 2% độ hảo cảm... 2% độ hảo cảm... 2% độ hảo cảm... Phải tỏ tình với anh ta!!! Cố lên! Tự cổ vũ bản thân. Ăn một lần cũng là ăn. Ăn hai lần cũng là ăn. Ăn n lần cũng là ăn. Chi bằng bổn bảo bảo mượn rượu giả điên. Tới đây!!! Tịnh Hề nhướn người lên, vòng hai tay ôm cổ người đàn ông. Hơi thở ngọt ngào của cô phảng phất bên mũi anh. Trầm Ngạn đỡ lấy lưng cô, sờ đến mảng da thịt trần trụi ở đó. Mịn màng... Khoảnh khắc khi nhìn thấy cô mặc bộ đầm này, anh chỉ muốn xé nó ra mà vuốt ve cơ thể thiếu nữ thôi. Nghĩ đến những tên đàn ông khác cũng có suy nghĩ như anh, muốn đè cô ra, sắc mặt liền không tốt lắm. Bàn tay to liền di chuyển xuống, bóp mạnh mông cô. Tịnh Hề liền run một cái... Này đồ điên!!! Tôi đang định tỏ tình với anh đấy! Bóp mông tôi làm gì??? Tịnh Hề hôn mạnh lên môi Trầm Ngạn, động tác có chút vụng về. Tại vì bình thường toàn là Trầm Ngạn chụt chụt cô, đây là lần đầu tiên chủ động hôn người khác đấy. Người đàn ông rũ mắt, theo dõi từng biểu cảm của cô gái. Tay anh nhẹ vén váy cô lên, luồn vào trong. "Em yêu anh, Trầm Ngạn." Tịnh Hề trực tiếp phun ra một câu như vậy. Động tác Trầm Ngạn khựng lại, anh mở to mắt nhìn cô. Tịnh Hề ra vẻ "thâm tình": "Em rất rất rất yêu anh." Chữ "rất" được nhấn mạnh ba lần đó nha. "Yêu nghĩa là gì?" Thấy Trầm Ngạn vặn lại một câu như vậy, Tịnh Hề ngớ ra... Sao anh ta không đi theo kịch bản??? Câu này trả lời như thế nào nhể? Tịnh Hề cố nhớ lại những gì chuột nhỏ nói với cô: "Yêu là làm gì cũng nhớ đến anh. Muốn cùng anh lăn giường. Ừm, cùng anh đi hết cả cuộc đời này dù cho chuyện gì xảy ra." Có lẽ đúng đi. Chắc đại khái là vậy. Đáy mắt Trầm Ngạn nhiễm đặc một màu đỏ hưng phấn dị thường. Anh cắn mạnh lên môi cô, đè người xuống, nỉ non: "Bé con, anh cũng yêu em." [ Ting! Tiến độ hảo cảm của nhân vật dành cho kí chủ là 100%. Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ.] Âm báo của thanh đo vang lên trong đầu, Tịnh Hề mờ mịt nhìn người đàn ông đang đè lên người mình. Cô lật lại: "Em muốn ở trên." "Ừ, chiều em hết." Rất nhanh trong xe lại vang lên mấy tiếng ư ư a a. Anh chàng tài xế đỏ mặt tấp xe vào bên lề đường. Vội ra ngoài mua cái gì ăn đã. Tổng tài cùng phu nhân đang chơi xe chấn, độ rung cực cao. Anh ta phải đi đâu đó mới được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]