Chương trước
Chương sau
Sáng sớm, Tịnh Hề đương say giấc nồng, bỗng cảm thấy hạ thể nóng nóng. Có thứ gì đó không ngừng ma sát vào người cô.
Cảm giác kích thích ập tới, Tịnh Hề rên rỉ, cô nhanh tay bịt mồm lại, mở bừng mắt ra.
Cô giơ chân đạp mạnh một cú, Trầm Ngạn đang ư ư a a trực tiếp bay xuống giường.
Con mẹ anh! Đêm qua vẫn chưa đủ à?
Thân thể bảo bảo đây sắp bị anh làm hỏng rồi.
Trầm Ngạn ngã xuống giường, sung sướng rên to một tiếng.
"A..."
Tịnh Hề:"...." Đạp một cú như vậy mà anh ta còn kêu được.
Quả không hổ danh là biến thái.
Trầm Ngạn đứng lên, ánh mắt tham lam nhìn người con gái đang ngồi trên giường. Cô ngồi yên đó, tấm chăn màu hồng che đi bộ ngực sữa đẫy đà, cả người đầy (*)vết dâu tây. Tấm lưng trần ưỡn cong đầy vẻ gợi cảm. Mắt hạnh xinh đẹp liếc anh, một ánh mắt này lại khiến hạ thân anh nóng lên.
(*) Vết ?: ấn kí sau khi cắn cắn mút mút của mấy cặp đôi yêu nhau ấy.??
Hương vị của cô...
Thật chết mê chết mệt.
Tịnh Hề mắt lạnh nhìn thứ đồ chơi đang dựng lên của Trầm Ngạn. Cô ném thẳng cái gối vào mặt anh: "Em mệt lắm rồi. Anh tự xử đi." Nói xong, cô cuộn mình trong chăn, lăn tới góc giường.
Trầm Ngạn im lặng đi vào nhà tắm. Thế là một lúc sau, từ nhà tắm lại phóng ra tiếng kêu đầy vui sướng của anh.
Tịnh Hề:"..." Kêu to chi vậy má?
Không sợ người khác nghe thấy à?
Đúng là Trầm Ngạn không sợ thật.
Bị giày vò cả đêm, sáng chưa kịp nhét gì vào bụng. Giữa trưa, Tịnh Hề rời giường, lết cái xác tàn tạ xuống bếp, mò ăn. Cô đứng có chút không vững, hai chân cứ run run như sắp ngã đến nơi. Tịnh Hề không dám để Trầm Ngạn bế, ai biết anh ta lại lên cơn bệnh thì sao?
Tịnh Hề khó khăn đi tới phòng khách, thả lòng người trên ghế sô pha. Lấy một chiếc kẹo ra, lột vỏ, ngậm vào mồm.
Uầyyyyyyyyyy...
Vị ngọt này thật mlem mlem.
Sau khi ăn trưa với Trầm Ngạn, anh ta đành phải đến công ty.
Trầm Ngạn tự dưng chán ghét công việc của mình. Anh hận không thể trói luôn Tịnh Hề mang theo bên người từng ngày, từng giờ. Một khắc cũng không dời khỏi cô.
Chán ghét thì chán ghét nhưng vẫn phải đi làm việc.
"Bé con, anh muốn ở bên em cơ." Trầm Ngạn cắn cắn má bánh bao của cô, trầm thấp nói. Anh đã thay một thân áo vest đen cùng quần âu. Cơ mà điều khiến Tịnh Hề thấy chói mắt là cái thứ đang phồng phồng giữa hai chân anh.
Ta khinh! Đúng là đồ mặt người dạ thú!
Tịnh Hề né ra một chút. Cô cười không tốt đẹp gì cho lắm, tỏ vẻ "em là một người vợ tốt": "Anh nên đi làm thôi. Sự nghiệp cũng rất quan trọng mà."
"Không quan trọng bằng em."
"..."
Trầm Ngạn thổi khí vào tai cô: "Thật muốn nhốt em lại một chỗ." Có như thế, cô ấy khỏi chạy linh tinh khắp nơi nữa. Sẽ luôn luôn ở trong nhà đợi anh.
Anh đâu có quên lần đầu bọn họ gặp mặt.
Nghĩ đến cô từng tươi cười với người ngoài, mặc bộ sườn xám đủ để đàn ông mất máu. Vẻ đẹp của cô được người ta chiêm ngưỡng, được người ta khao khát là anh ghen tị đỏ cả mắt rồi.
Tất cả những thứ tốt đẹp của bé con chỉ mình anh hưởng thụ là tốt rồi.
Tịnh Hề cảm thấy có chút lạnh sống lưng, vội vội vã vã đẩy Trầm Ngạn ra cửa, hôn một cái coi như là nụ hôn chào tạm biệt.
Trầm Ngạn thấy cô hôn mình lớt phớt như vậy, bất mãn chu mỏ đòi hôn lại. Tịnh Hề không thèm quan tâm, đóng cửa rầm cái thật mạnh.
Biến thái còn đòi hôn nhiều!!!
Anh lăn ngay cho tôi!
Tịnh Hề ăn kẹo mút, khoanh chân ngồi lên ghế sô pha. Gào to chuột nhỏ.
Cậu chuột từ đêm qua ở trong thư viện thu dưỡng tinh hoa kiến thức. Trong não nó giờ chỉ chứa n+1 hàng chữ chạy qua. Giờ nghe thấy tiếng kí chủ gọi hồn trở về, đầy sức sống ló đầu ra: [ Kí chủ, ngài xong việc rồi ạ?]
Tịnh Hề nâng môi cười...
Xong việc cái gì hở con chuột phì nộn kia?
Chuột nhỏ biết mình lỡ lời, nhanh mồm chuyển chủ đề khác: [Kí chủ ơi, tiến độ hảo cảm chỉ thiếu 2% nữa thôi. Ngài cần cố gắng thêm nữa.]
Tịnh Hề:"..." Thiếu 2%???
Ngươi bảo là còn thiếu 2%???
[ Đúng vậy nha, thưa kí chủ đại nhân.]
Tịnh Hề suýt thì bùng nổ...
Ta mẹ nó cho anh ta ăn thịt rồi!!!
Thế mà anh ta kẹt xỉ như vậy?
Biết đêm qua ta đây bị chơi tới mức gãy cả eo không đấy hả???
A a a! Tra nam!
[...] Kí chủ sắp sửa hắc hoá rồi!
Tịnh Hề hít một cái thật sâu.
Bình tĩnh!
Không thể đánh rớt hình tượng.
Tịnh Hề cười thật ngọt ngào, hỏi vào vấn đề chính: "Tình hình của nam nữ chính thế nào?"
[ Kí chủ, còn một tháng nữa là Diệp Minh Châu về nước. Đã cũng là khoảnh khắc mà Tống Hành phản bội Diệp Y Y.] Chuột nhỏ phi thường mong chờ lúc kí chủ lên sân khấu quật chết Tống đực rựa.
Tịnh Hề sờ sờ phần eo, nhăn mặt lại.
Tận một tháng nữa, Diệp Minh Châu mới lên sàn. Điều này cho thấy gì?
Còn lâu cốt truyện mới đến khúc Diệp Y Y ôm bụng bầu bỏ trốn.
Vậy là ta phải ở lại thế giới này bao lâu chứ?
[...] Nam phụ tội nghiệp, kí chủ lại muốn xách quần chạy rồi.
[ Kí chủ, "Vân Tịnh Hề" trong cốt truyện sống đến tận năm bốn mươi tuổi cơ.] Thế nên ngài đừng ấp ủ ý tưởng bỏ rơi nam phụ đại nhân nữa.
___________________________________
**Chắc là mấy chương nữa thì tiểu thế giới này hoàn rồi.
Mời các quần chúng lựa chọn thế giới tiếp theo:
1, Ngăn cản Ma quân đại nhân phá hủy tu chân giới. (tu chân).
2, Ngăn cản tướng quân đại nhân tạo phản (cổ đại).
3, Ngăn cản anh trai nữ chính hủy diệt thế giới (hiện đại).
4, Ngăn cản quốc vương đại nhân hủy diệt ma pháp giới. ( hoàng gia phương Tây**).
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.