Trầm Ngạn bưng từng món ăn thơm phức lên bàn, Tịnh Hề vứt điện thoại sang một bên, hít sâu...
Ôi, đói...
Trầm Ngạn cảm nhận được ánh mắt sáng ngời của cô nhìn mình, cười thật dịu dàng. Anh bế Tịnh Hề ngồi lên đùi, vòng tay ôm lấy eo cô.
"Không cần đâu, em có thể..." Tịnh Hề ngọ nguậy mấy cái, đang nói dở lập tức im bặt.
Mông của cô đang bị một cái gì đó chọc vào.
Mama ơi!!!!
Hãy để yên cho ta ăn cơm đi mà!
Tịnh Hề không dám cử động nữa, cô ngoan ngoãn ngả vào ngực Trầm Ngạn.
Tên này mà động tình thì...
"Hôm nay để anh đút cho bé con kiểu ăn mới."
Bé con! Bé con! Bé con!
Bé con cái đầu anh ấy.
Ta là bảo bảo, không phải bé con.
Ai cần anh đút!
Lăn ngay!!!
Tịnh Hề gượng cười, cô cố lờ đi cái thứ đồ chơi sưng to đâm đâm vào mông: "Anh Ngạn, em ăn như bình thường là được rồi."
Trầm Ngạn cường thế bóp chặt eo cô, như thể muốn khảm nhập cô vào sâu xương cốt luôn vậy. Anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô, ôn nhu cười: "Kiểu ăn này hay lắm. Đảm bảo em sẽ thích."
Tịnh Hề:"..." Cám ơn anh, chồng à!
Nhưng em không cần thật!
Trầm Ngạn bắt đầu gắp đồ ăn, anh ta cầm cái muỗng, nhét hết vào mồm.
Tịnh Hề đang há miệng chờ được đút:"..."
Ăn kiểu này mà hay à?
Đây là cướp miếng ăn của ta!
Trầm Ngạn nâng cằm cô lên, cúi người hôn xuống. Nhân lúc cô kinh ngạc, anh luồn lưỡi, đẩy từng miếng, từng miếng cơm vào mồm cô. Tịnh Hề bị ép phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoc-giao-dich-cua-thuong-nhan-thoi-khong/1459616/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.