Trầm Ngạn mỗi ngày đều bám lấy cô như keo da chó. Điều này khiến Tịnh Hề rất quạo...
Không phải làm tổng tài thì bận rộn lắm à???
Sao anh ta rảnh vậy?
Tịnh Hề ngoan ngoãn há mồm ra, để cho Trầm Ngạn đút cơm...
Cô bị thương ở tay trái...
Mà cô hay ăn cơm bằng tay trái...
Tịnh Hề thấy thật cmn nhục nhã, lớn bằng này còn để người ta đút cơm.
Cô có thể tự gắp mà...
Chỉ là có chút khó khăn thôi.
Tiền quản gia vừa ăn cẩu lương, vừa lấy điện thoại ra lén chụp vài tấm hình.
Gửi cho phu nhân
Ngài ấy chắc chắn sẽ rất vui.
Ngày qua ngày phải sống như vậy với Trầm Ngạn, Tịnh Hề dần dần miễn dịch với bệnh biến thái của anh ta.
Biến thái thế nào nhể...
Tên này cứ đi tắm xong là lại đứng trước mặt cô không chịu mặc quần áo...
Hoặc là nửa đêm anh ta xin cô giúp anh quay tay...
Hay là có mấy lần anh ta đòi tắm chung nữa...
Sợ quá đi mất!!!
Nhưng Trầm Ngạn chưa bao giờ có hành động vượt quá giới hạn cả.
Hời, đàn ông khó hiểu.
Tịnh Hề có hàng tỉ lần muốn cầm kiếm quật chết anh ta nhưng...
Không thể giết được.
Chỉ cần cô có ý định giết chết người, hệ thống sẽ mở tấm chắn bảo vệ.
Tịnh Hề đưa kiến nghị tới chuột nhỏ, nó tỏ ra bất lực mà nói: [ Kí chủ, cái này không phải ta làm. Đây là do máy chủ tự thiết lập rồi. Ngài không được phép giết chết những nhân vật trọng yếu trong kịch bản.]
Đại khái thì đây chính là vòng hào quang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoc-giao-dich-cua-thuong-nhan-thoi-khong/1459613/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.