Cho dù Tịnh Hề tìm mọi cách đuổi người đi, Tịch Mộ luôn lấy cớ: "Thân là một vị hôn phu tốt, không thể để tiểu hôn thê ở nhà một mình được."
Đau não!!!
Con hàng này mặt dày ghê!!!
Hết cách, Tịnh Hề ném cho hắn cái chăn để ngủ ngoài sô pha.
May là tên này không đê tiện đến mức đòi ngủ với cô.
Ta vẫn còn là bảo bảo mà.
Trong phòng ngủ, Tịnh Hề nghiêng người ôm lấy cái gối. Khung cảnh tĩnh mịch, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, chiếu nhẹ lên mặt cô nhóc, rèm mi cong dài rũ xuống, cặp má mềm như bánh bao. Trông cô không khác gì một tiểu tinh linh đang say giấc nồng cả.
Thanh niên áo trắng đứng trước giường. Trong bóng tối, ánh mắt của Tịch Mộ như ánh sao nhìn chằm chằm Tịnh Hề. Hắn nhẹ chân bước đến gần, cúi đầu xuống, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc trước trán cô nhóc.
Tuy đây mới chỉ là lần thứ ba họ gặp mặt....
Nhưng cô nhóc này đáng yêu đến nỗi khiến hắn thích không buông.
Mỗi hành động của cô moe tột cùng khiến tim hắn như nhũn ra.
Ngay từ lần đầu gặp gỡ, hắn đã nhận định đây là cô vợ nhỏ của mình.
Của mình hắn....
Nghĩ đến gia đình họ Cố, ánh mắt Tịch Mộ có chút u tối.
Sao bọn họ lại để bé con sống thế này chứ?
[ Ting! Độ hảo cảm của nhân vật đối với kí chủ là 65%.]
Tịnh Hề khò khò đương nhiên không biết gì cả. Chuột nhỏ đang xem phim trong không gian hệ thống nghe thấy âm báo của thanh đo liền cảm thấy kì cụt.
Uể???
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoc-giao-dich-cua-thuong-nhan-thoi-khong/1459580/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.