"A Đường con tới Đông Thành rồi nhất định phải cẩn thận nhớ mang theo thị vệ khi ra ngoài,nếu gặp chuyện khó hay sở bẩt đắc dĩ thì nhờ Tạ tướng quân..ngài ấy với phụ hoàng con dù không hoà hợp nhưng vẫn là thần tử triều ta,tới đó nhớ ăn no mặc ấm đừng để bản thân ủy khuất biết chưa?"Bạch Liên Hoa ngữ khí ngẹn ngào và vành mắt đỏ au ôm chầm lấy cậu,mặc kệ dặn dò thế nào nàng vẫn rất lo cho con khi lần đầu tiên đã phải tới nơi Đông Thành xa xôi hẻo lảnh kia,cô đơn đón sanh thần lần thứ 15 mà không một ai bên cạnh..
Đến lúc đó lỡ hài tử nàng tủi thân mít ướt thì làm sao bây giờ??
Biết nàng vì mình lo đến nóng lòng sốt ruột nhưng tâm ý đã quyết và cậu sẽ không bỏ qua cơ hội trăm năm có một này,bất lực buông suôi mặc nàng ôm hôn khóc lóc không tha.Dù đau lòng luyến tiếc là thế nhưng hài tử miệng ngọt dỗ dành mãi mới khiến nàng buông tay trở về tẩm cung.
Đông Thành nguy hiểm nhưng sợ cái gì chứ?chẳng phải có Tướng công tương lai ở đó hay sao?y nhất định sẽ bảo vệ chăm sóc cậu nha.Trong chốc lát đã đem hết thẩy tương lai quy đến rõ ràng mỹ mãn,nghĩ đến cuộc sống màu hồng phía trước khoé môi nhịn không được cong lên nhiều lần.
Lúc Ngô Ngạn Tuấn tới chính là chứng kiến tràng cảnh thế này,thiếu niên vẻ ngoài xinh đẹp tựa tiên thiên với mái tóc dài buông xoả đang vô tư thoải mái ngồi trên xích đu đong đưa hai chân.Dưới bóng cổ thụ râm mát bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cong-luoc/362329/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.