Sau cơn mưa đầu mùa khiến không khí ban đêm mang theo từng tia ẩm ướt,cơn gió nhè nhẹ thổi qua làm người e ngại khi ra ngoài.
Mễ Lạc Tranh an phận cuốn hết thân thành đoàn nhũ đỏ chót,giơ giơ bàn tay bé xíu của mình lên ngắm hồi lâu mới định thần lại cẩn thận đánh giá xung quanh.Kiến trúc cổ kính nghiêm trang sơ qua hoa lệ nhưng đã thập phần cũ nát,tơ nhện vương vơ khắp nơi đồ đạc không nhiều nên khó tránh khỏi lộ ra vẻ lạnh băng hoang vắng,minh chứng cho việc chủ nhân toà cung điện này không được Hoàng Đế sủng ái,hoặc đúng hơn chính là thất sủng đày vào lãnh cung.
Bên cửa sổ là bóng dáng người phụ nữ với mái tóc đen dài buông xoả,hình thể thon thả yểu điệu mặc bộ cung trang màu lam nhạt đơn giản không phục sức,nàng ngửa đầu im lặng cô đơn nhìn ngắm bầu trời khiến Mễ Lạc Tranh không khỏi sinh tâm thương tiếc,hậu cung mỹ nhân 3000 giai lệ nhưng mấy ai giữ được ân sủng lâu dài,người mẫu thân kiếp này của cậu chung quy là bông hoa nhỏ bé trong muôn vàn biển hoa rộng lớn mà thôi.
Ngay lúc Mễ Lạc Tranh nghiêm túc đánh giá thì nàng bất nghờ quay đầu lại,thấy con mình tỉnh tức khắc lộ ra vẻ mặt tươi cười hớn hở chạy vội lại ôm cậu vào lòng,ngũ quan nhu hoà thanh tú yếu ớt ngẹn ngào nói "Tạ ơn trời phật cuối cùng con đã tỉnh rồi,thật không uổng công mẫu phi thức đêm vì con cầu phước mà...hức..."
Đương cậu chuẩn bị làm ra phản ứng thì cửa lớn bất nghờ bị người đẩy ra,một cung nữ dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cong-luoc/362314/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.