"Vậy cho nên anh muốn sinh mấy đứa con?" Mễ Lạc Tranh ngồi bắt chéo chân,cười tươi nhìn nam nhân đang tỏ vẻ bối rối trước mặt mình. Qủa đúng là thế,thân là đội trưởng cảnh sát vào sinh ra tử vô số lần,dù là mất mạng hay đổ máu cũng chẳng thể nào khiến anh đổi sắc sợ hãi,thế nhưng hiện tại chỉ là đơn giản trả lời một câu thôi mà sao lại khó khăn thế chứ? anh năm nay đã 34 tuổi so với thiếu niên càng lớn hơn rất nhiều,trãi đời cũng nhiều hơn ba thập kỷ.Theo lí mà nói thì người hiện tại nên đỏ mặt xấu hổ là cậu mới phải chứ? Nói tới vấn đề tế nhị này mà ung dung bình thãn vậy à? Mi mắt run run cúi thấp đầu,bỗng nhiên có chút chột dạ đưa tay lên gãi mũi trịnh trọng đáp "Nếu có thể thì hai đứa là đủ rồi,mang thai nhiều sức khoẻ sẽ yếu đi..." tới đây anh lại đột ngột ngẫng lên nhìn thẳng vào cậu,ngữ khí cũng theo đó chuyển biến thành cực kì nghiêm túc "Nếu không phải tình thế cấp bách thì tôi cũng sẽ không nhờ cậu chuyện này...cậu chưa đủ tuổi mang thai...hơn nữa chúng ta dù sao cũng đã lỡ rồi,phóng lao thì phải theo lao,nếu cậu hối hận không muốn tiếp tục thì tôi vẫn sẽ chuyển cho cậu phân nữa tài sản,này coi như là đền bù cho chuyện đêm hôm đó đi." Nghe anh nói khiến cậu không khỏi vui vẻ cười, lắc đầu một cái rồi nhẹ giọng nói "Chuyện này thì anh không cần phải lo lắng đâu,nếu tôi đã quyết định cùng hợp tác thì chắc chắn sẽ tuân thủ,chỉ có điều khả năng sau này anh cần phải cùng tôi phối hợp diễn kịch rồi...động tác thân mật ôm hôn các thứ,sẽ công khai với đại chúng bên ngoài..khả năng cao làm ảnh hưởng nhất định đến anh,anh sẽ không ngại đấy chứ?" "Không hề,nhưng tôi yêu cầu nó không qúa mức lố lăng hay phản cảm được chứ?" "Chỉ vậy thôi sao? chuyện đơn giản thôi mà!" Mễ Lạc Tranh không chút do dự liền gật đầu đồng ý. "Được vậy thì tốt" nói song anh lại giơ tay nhìn đồng hồ,thấy thời gian trôi qua khá lâu và cũng đã không còn sớm nữa nên ngỏ ý muốn đưa cậu về trường học,Mễ Lạc Tranh vui vẻ đồng ý,hai người cứ thế sảng khoái vui vẻ đạt được thoả thuận. Đưa tiễn người song Âu Dương Vận thấy sắc trời vẫn chưa tối hẳn,không vội về nhà nên lái xe tới khu ngã tư đường,định bụng tới đó mua món đồ trang sức tặng cậu xem như lễ gặp mặt,là anh có lỗi với người ta hơn nữa lại đưa ra điều kiện qúa đáng.Hai năm sau này còn phải sống nương tựa lẫn nhau,dù không yêu nhưng vào dịp lễ tết hay sinh nhật này nọ lễ qùa vẫn phải tặng,chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi. Tiệm trang sức y chọn vốn không thuộc các ngành thiết kế hiện đại như bây giờ,nằm trong khu phố đồ cổ, và là một trong những tiệm có nguồn gốc lâu đời gia truyền hơn năm thập kỷ qua,trước đây khi ông nội y còn khoẻ mạnh thích nhất là trang sức và đá qúy của tiệm này,từ khâu cắt đá cho đến điêu khắc chạm trỗ tất cả đều được làm bằng thủ công trăm phần trăm,theo thời gian danh tiếng tăng cao thì giá cả cũng theo đó lên hương,có lẽ vì thế nên trang sức ở đây cũng trở nên qúy giá khó cầu hơn rất nhiều,không phải cứ có tiền và muốn mua liền sẽ có được. Thiếu niên ngoan ngoãn không đòi, nhưng về tình hay lý thì anh vẫn sẽ mua.Bởi vì thuộc khu phố cổ, nên toàn bộ các tiệm xung quanh đều mang theo hơi hướng cổ xưa,nếu không phải có đường nhựa lớn và xe hơi thường xuyên qua lại thì khả năng cao sẽ khiến nhiều người hiểu lầm,bản thân có phải hay không đã đi lạc về thời dân quốc năm xưa rồi? Bởi vì là tiệm gia truyền tổ tiên cùng với các tiệm khác so,lại càng thêm ngiêm trang cổ xưa,lái xe tìm tới chỗ đậu quen thuộc rồi đi vào trong sân,anh nghĩ nên chọn cho cậu loại trang sức tinh mỉ đẹp đẽ phù hợp với lứa tuổi,đắt chút cũng không sao,tuổi trẻ anh không có nhưng tiền thì anh không thiếu. Vì là khách hàng quen thuộc nên anh được tiếp đón vô cùng nồng hậu,hoả kế đem y đi xung quanh nhòm ngó lựa chọn cả vòng lớn,cũng thấy không ít thứ trang sức đẹp nhưng để lựa cho cậu đeo vẫn cảm thấy không thích hợp,khí chất và dung mạo thiếu niên sao có thể đeo những thứ thô thiển này?? chọn thêm hồi thật mau mặt trời đã nhanh xuống núi,đã sắp tới giờ tan tầm nhưng anh vẫn chưa chọn được món đồ như ý,nếu không nhanh tay thì khả năng cao lần này sẽ dã tràng xe cát quay lại lần tới mất thôi. Đang lúc rối rắm không biết làm sao,định bụng gọi điện thoại đánh tiếng cho bạn hữu của ông nội,tức chủ của căn tiệm này nhờ thiết kế một bộ mới,nhưng khi vừa móc ra điện thoại bấm số thì phía trên tầng đi xuống một nam nhân,đối phương vóc dáng cao ráo và khuôn mặt thanh tú,người này khi thấy anh thì hai mắt bỗng dưng toả sáng vội đi nhanh tới vỗ mạnh lên vai một cái rõ kêu. Giọng điệu vui mừng hớn hở vì gặp lại người quen nhiều năm nói "Học trưởng là anh sao? anh còn nhớ tôi không?" Âu Dương Vận bất ngờ bị vỗ khiến y hơi chút giật mình,còn chưa kịp lên tiếng nói gì thì đã bị người dành trước nhận thân quen,không khỏi xoay người lại nhìn kĩ người đó,ước chừng tầm cỡ 5 giây sau mới lần nữa cười nhạt đáp trả "Kiều Triết Viễn tiểu bạch kiểm?" Vừa nghe tới cái tên này liền khiến hắn dỡ khóc dỡ cười,nhớ năm xưa chỉ vì bản thân trắng trắng yếu mềm mà bị người chọc không biết bao lần,đã từng có khoảng thời gian học trưởng được sự trông cậy của vợ nên công khai bảo vệ hắn,nhưng không ngờ rằng vì chuyện đó nên hai người bị toàn trường trêu chọc ship couple suốt bao năm,mãi cho đến khi ra trường lên đại học mới triệt để đánh tan tin đồn thất thiệt đó. Hắn là học đệ,so với học trưởng và vợ thì kém hơn một tuổi từ nhỏ ba người đã học chung trường với nhau,mãi cho đến khi hết cấp 3 và thi lên đại học thì mới chính thức tách ra,trong nhóm bọn họ thì học trưởng là người có tích cách trưởng thành sớm nhất và được thầy cô bạn bè hoan nghênh nhất,từ lúc mẫu giáo đã bắt đầu đảm nhiệm chức vụ,dẫn đến vợ chồng hai người khi đó đi chung cũng đồng bộ được thơm lây. Về sau lên đại học ngành nghề khác nhau và xa tỉnh nên triệt để ít liên lạc,hơn mười mấy năm như thế cũng chỉ gọi điện hỏi thăm được vài lần,dù ít nhưng chi gian tình bạn cả ba người vẫn rất tốt,trong thâm tâm hắn và vợ luôn xem Âu Dương Vận đây giống như anh cả trong gia đình vậy,tôn trọng kính nễ về tài năng và tất cả mọi mặt. Kiều Triết Viễn vì vẻ bề ngoài nên từ nhỏ luôn bị trêu là tiểu bạch kiểm,bị ăn hiếp,trong đó Âu Dương Vận là người chỉ thỉnh thoảng chọc một hai câu,và cũng là người ra mặt bảo vệ hắn nhiều nhất.Vì lẽ đó nên từ khi còn học mẫu giáo hắn đã bắt đầu đi theo sau mông,kè kè lấy rồi tự nhận là đàn em trung thành,nghĩ tới khoảng thời gian tuổi thơ đó khiến hắn không biết nên khóc hay cười,bọn họ tri kỷ xa cách nhau lâu như vậy,nay khó khăn lắm mới trùng phùng nhất định phải ôn chuyện một bữa ra trò mới được. Âu Dương Vận thấy hắn hai mắt hưng phấn nhìn nhưng không nói lời nào,giả vờ tức giận trách cứ nói "Sao nào? đừng nói là giận anh đi? dạo này gia đình vợ chồng rồi con cái thế nào rồi? cả hai sống có tốt không?" "Aiza học trưởng anh đừng có đùa em chứ,em nào giận dỗi gì đâu,à mà anh tới đây mua trang sức gì vậy? hôm nay em cũng thuận tiện tới đặt ít đồ cho sinh nhật con trai sắp tới này." Hai người cứ thế dính liền vừa lựa trang sức vừa hàn huyên trò chuyện,trao đổi thêm wechat phương thức liên lạc mới rồi hẹn nhau ra quán cà phê để nói chuyện cho thoải mái.Ngồi xuống gọi ra hai ly cappuccino,lúc này Kiều Triết Viễn mới tỏ vẻ nhìn y ái muội nhỏ giọng hỏi "Học trưởng đặt nhẫn với dây chuyền đây là muốn tặng ai sao? là người yêu à?" Âu Dương Vận nghe thế cũng không từ chối mà gật đầu biểu thị nói đúng. Thế nhưng hình ảnh này lọt vào mắt Kiều Triết Viễn lại trở nên "khủng khiếp khó tin",cảnh giác láo liên nhìn xung quanh hẳn một vòng lớn rồi mới ghé sát anh hỏi "Là con nhà ai? năm nay bao tuổi rồi?" "17,mấy ngày nữa chuẩn bị thi tốt nghiệp cấp 3." Âu Dương Vận không chút che giấu liền thuận miệng nói ra,bởi dù sao chuyện này sắp tới thì hai người cũng sẽ công khai làm lễ,đợi cậu đủ tuổi liền đăng ký kết hôn,sớm hay muộn gì mọi người cũng biết nên công khai trước cũng chẳng sao. Kiều Triết Viễn nhìn chằm chằm anh,lại đột nhiên khẽ cắn răng "di" một tiếng,vừa gật đầu vừa giơ ngón tay cái về phía anh,sau đó lại thu về vỗ vỗ hai tay cảm thán đáp "Qủa không hổ danh đại ca,em cứ tưởng anh đây sẽ noi theo tư tưởng ế làm độc thân cẩu suốt đời nhưng không ngờ..." hắn tặc lưỡi vài cái rồi tiếp "chậc chậc...anh im lặng không hề báo trước mà chơi một vố lớn như vậy." "Đứa nhỏ này...à không!! phải là đại tẩu chứ,chắc dung mạo xinh đẹp lắm đúng không?" Âu Dương Vận "đúng vậy,rất xinh đẹp" Nghe tới đây Kiều Triết Viễn liền bày ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ,rất xinh đẹp nghe thì đơn giản nhưng chắc chắn là cực kì xinh đẹp rồi,nếu không thì sao có thể đã động được vị Đường Tăng thế kỷ 21 này chứ? học trưởng xưa nay tính tình hắn cũng hiểu khá rỏ ràng,rất ít nói chuyện và cũng chưa mở miệng khen ai bao giờ,bao năm trôi qua nhưng nay lại hẹn hò rồi đặt làm trang sức,thật tò mò muốn biết vị "đại tẩu" đó rốt cuộc là thần thánh phương nào? và đã dùng cách gì để trị vị tôn đại phật gia này? Hắn thầm cười vui trong lòng,nhưng thấy anh như vậy lại có chút tò mò khó nhịn nên nhiều chuyện nhỏ giọng hỏi tiếp " Học trưởng à,anh và đại tẩu đó hai người đã...tập đánh vần với nhau chưa vậy?" Âu Dương Vận tay cầm ly cà phê khẽ run suýt chút nữa lơ là muốn đổ,nghe hắn hỏi liền trực tiếp hơi cúi đầu chột dạ đáp "rồi,mới một lần!" "Gì chứ?? sao chỉ mới một lần a?" Kiều Triết Viễn không hài lòng cau mày nhìn anh nói.Song lại không để cho anh phản ứng đã vội đi qua ngồi ngay bên cạnh,ghé sát tai mà nhỏ giọng "Chuyện này anh nhất định phải áp dụng chiêu mã đáo thành công a!!" Thế nhưng đổi lại là ánh mắt mờ mịt cùng biểu tình khó hiểu của anh,đồng ý là anh đầu óc thông minh sáng dạ,nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến nó đâu? rồi mã đáo thành công là cái chiêu thức quái qủy gì chứ? Kiều Triết Viễn thấy anh như vậy liền chuyển ngữ điệu,hận rèn sắt không thành thép vỗ ngực hỏi "Này ánh mắt anh như vậy là có ý gì chứ? chẳng lẽ anh không tin tưởng nhân phẩm làm người của thằng em này à?" Âu Dương Vận không chút do dự liền gật đầu. Kiều°quân sư° Triết Viễn"..." Cảm giác niềm tin bị phản bội đau lòng tràn lan a~ Nhưng đây là cơ hội ngàn năm có một,muốn hắn bỏ qua tuyệt đối là không thể nào,rượu mừng cưới của học trưởng bọn họ đợi uống suốt bao năm rồi. "Anh không hiểu sao? vậy em hỏi anh tẩu tử có phải dung mạo vô cùng xinh đẹp và nhiều người theo đuổi hay không?" Âu Dương Vận "đúng vậy" "Như vậy thì đúng rồi mới một lần thôi thì làm sao đủ chứ? anh phải nghe em,tối nay về nhà làm thêm vài hiệp nữa đi...làm tới khi nào mà bụng tẩu tử bị anh đánh to lên thì thôi" "Vì sao chứ? em ấy vẫn còn trẻ qúa sợ là--" Nhưng lời nói ra chưa kịp hết câu thì đã bị Kiều Triết Viễn xen vào cắt ngang,bộ dáng hùng hồn chính khí nói "Đến đây mà anh vẫn không hiểu à? tẩu tử năm nay mới chỉ 17 hơn nữa dung mạo lại vô cùng xinh đẹp,anh nếu không ra tay thiên hạ thủ vi cường thì có ngày mất trắng như chơi đó...nghĩ thử mà xem nếu như hai người có con rồi thì sau này tẩu tử có làm gì cũng phải suy nghĩ trước sau,lỡ chẳng may thì bị trai lạ mê hoặc dụ dổ thì anh trực tiếp bế con nằm lăn lộn trên đất ăn vạ cho em,không tin tẩu tử không mềm lòng mà trở về với hai người" "Thật sao?" "Dĩ nhiên là thật rồi em gạt anh làm cái gì chứ? nghe em đi bước tiếp theo anh về nhà làm như vậy...." Hai đại nam nhân cứ thế không coi ai ra gì,hưng phấn bừng bừng tụm đầu lại bày mưu tính kế, người thì miệng mồm luyên thuyên không ngớt,người thì bày vẻ bừng tĩnh đại ngộ mà liên tục gật đầu,tạo nên tổ hợp hai người chiếu theo câu "KẺ ĐIÊN DÁM NÓI NGƯỜI KHÙNG DÁM NGHE". Báo hại Mễ Lạc Tranh đang nằm ở nhà xem tivi không khỏi ngứa mũi mà hắt xì một cái,tự nhiên cảm thấy thời tiết hôm nay hình như chuyển biến lạnh hơn nhiều thì phải?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]