Tạm thời chưa biết phải đi nơi nào Mễ Lạc Tranh liền lái xe tới quán Bar của Mục Thanh, khách qúy chí tôn vô hạn ngạch còn có hẳn phòng bao và phòng nghĩ riêng,tạm thời ở tạm chỗ này cũng ổn.Sau khi vừa vào tới cửa được một lúc thì Mục Thanh tới tìm cậu,thấy vali hành lí liền nghi ngờ hỏi"Sao vậy? lại cải nhau với cha cậu à? ông ấy khoá tài khoản của cậu sao? bình thường anh có thấy cậu nghĩ ở đây bao giờ đâu?"
"Em bỏ nhà đi rồi,từ nay về sau sẽ không về đó nữa!" Mễ Lạc Tranh vừa sếp quần áo vừa nói
"Cái gì? bỏ nhà đi à? vì sao chứ?" Mục Thanh kinh ngạc cao giọng nhìn cậu hỏi
"Muốn nghe thật sao? vậy ngồi xuống đi em kể cho anh nghe!" cậu hơi mỉm cười vỗ vỗ chỗ trống trên giường biểu ý bảo Mục Thanh.
"Rồi,em kể đi" Mục Thanh hỏi
"Em muốn cùng Thượng Quan Hiên hủy hôn, trong sinh nhật sắp tới sẽ thông báo chuyện này,cải nhau với người nhà là tại bọn họ qúa đáng với em trước,còn muốn em xin lỗi bà ta? nằm mơ đẹp nhỉ!"
"Hủy hôn? Triển Hàm Dương em không phải là rất yêu hắn ta sao? khi không lại muốn hủy hôn là vì cái gì chứ? " Mục Thanh trợn mắt ngạc nhiên hỏi
Thái độ quan tâm hỏi han của anh khiến Mễ Lạc Tranh cảm thấy buồn cười,đồng thời trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp khó tả,đến cả người ngoài còn quan tâm cậu như vậy so với Triển gia còn đáng qúy hơn gấp bội lần.Nhìn dáng vẻ Mục Thanh cậu cũng không đành lòng giấu kín nữa,bình tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cong-luoc/362205/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.