Bạch Ngọc Danh khí huyết xung thiên tức giận cực kì,bởi bình thường nó ngủ dậy thì đã có cơm ngon canh ngọt đợi sẵn,việc sai bảo quát tháo anh trai đã sớm dưỡng thành thói quen, nào có tôn trọng lễ phép như trước?? nó không nghĩ tới tiền bạc chi tiêu là ai làm ra hay cố tình giả ngu??
Lại nghĩ tới nhân sinh thảm kịch kiếp trước, càng suy càng hận đến đay nghiến cả răng.Ngày nào cũng hết ăn chơi lại nằm,cả nhà ba người ai cũng há miệng chờ cậu nuôi dưỡng thì lấy tư cách gì lên tiếng??
Cánh cửa gỗ nhạt màu bất ngờ mở ra,Bạch Ngọc Danh thân mình dán sát lên cửa đang hung hanh mạnh bạo đập phá,vì mất điểm tựa mà hụt chân cả người té nhào về phía trước, theo tư thế vồ ếch mà chuẩn xác nằm xấp dưới sàn.
Mễ Lạc Tranh lúc này đã nhanh chóng tránh qua một bên,nhìn bộ dạng khó chịu của nó tâm trạng hả hê vô cùng,không khỏi khoanh tay đứng nhìn bày ra bộ dáng xem kịch vui trăm phần tiêu chuẩn,là thế nhưng vẫn nắm chặt chổi tre trong tay.Chỉ cần thằng khốn này xuất thủ liền ăn một gậy của lão tử!!!
Trán, miệng và mũi Bạch Ngọc Danh vì đập mạnh xuống nền đất nên đau đớn vô cùng, nhớ tới mục đích và nguyên nhân té ngã trong lòng càng thêm tức giận,đáy mắt hiện lên tia ngoan độc không hợp tuổi.Hai tay xiết chặt rồi lại buông lỏng, chống mình đứng dậy chỉ ngón trỏ thẳng vào mặt cậu cao giọng quát "Đồ đ*iếm thối lẳng lơ ác độc này,mày cố tình đúng không hả? tại sao tao gọi mày không ra mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cong-luoc/362165/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.