Sau giờ Ngọ là lúc ánh mặt trời chói chang nhất.
Ngoại trừ hai huynh đệ Từ Trạch đang ở thư viện ôn thi ra,thì những nam nhân còn lại đều đã làm quan có chức vụ trong triều,bọn họ vừa tan chầu triều vừa trở về đã thấy thiếu niên mặc bạch y thêu hoa sen bằng chỉ bạc,dung mạo tinh xảo ôn nhu, ánh mắt trầm tĩnh trong trẻo, trên gương mặt mang theo nét thanh nhã, xinh đẹp mỏng manh.
Cậu đứng đợi trước cửa gương mặt mang theo nét u buồn nhàn nhạt,dưới ánh nắng trời thu sau cơn mưa đêm qua mà mang theo chút long lanh,tựa như vị tinh linh nhỏ bé trong các câu chuyện xưa mà nhân gian đồn thổi.
Bọn họ căn bản không nghĩ tới,mình vừa hồi phủ thì ngay tại đại môn lại bắt gặp cảnh tượng u buồn như này.
Không phải sáng nay vừa cho người thông tri là tới phủ Nhiếp Chính Minh Vương trò chuyện hay sao? trong lòng bọn họ đều đinh ninh rằng Vương gia có cảm tình con cháu nhà mình nên đồng ý,chẳng lẽ có chuyện xảy ra? trong mắt bọn họ hiện lên vẻ khiếp sợ cùng ngi nghờ kinh hoàng ,đáy lòng lo âu phập phùng khó có thể dùng lời diễn tả được.
Hồi lâu sau họ mới chậm rãi giục mã phu tiến lên,leo xuống nhanh chân đi tới trước mặt cậu ân cần hỏi han.
"Y nhi nhìn sắc mặt đệ có vẻ không tốt lắm,chẳng lẽ ở vương phủ xảy ra chuyện gì?" Từ Thành cau mày hỏi
Từ Mộ huých nhẹ vào vai đệ đệ,cẩn thận nhìn xung quanh thấp giọng nói "Vào trong rồi hẵng nói,tai vách mạch rừng cẩn không khéo lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cong-luoc/362146/chuong-88.html