Chương trước
Chương sau

Phó Thừa Phong thực ra đã tỉnh lại từ lâu, nhưng thấy chú mèo nhỏ trong lồng ngực vẫn đang say giấc nồng,không nỡ đánh thức mà vui vẻ nằm xuống.Mái tóc đen mềm hơi rối do cọ sát.Chiếc mũi nhỏ và đôi môi hồng xinh xắn,hàng lông mi dài cong thi thoảng hơi rung theo từng nhịp thở.Áo ngủ lụa cũng vì lăn lộn mà bung hai cúc đầu,cổ áo xếch xuống.Để lộ cần cổ thon dài trắng nõn,bờ vai và xương quai xanh tinh sảo.Đảo mắt một chút là có thể thấy được khoả anh đào nhỏ xinh,ẩn ẩn sau lớp vải mong tanh.
Khiến y chăm chú nhìn đến nổi miệng đắng lưỡi khô,yết hầu lên xuống liên hồi.Ánh mắt tối xầm chăm chăm vào "món ăn mỹ vị" trước mắt này, nhịn không được đưa tay áp lên mà vuốt ve sờ xoạng,làn da thiếu niên qủa thật vô cùng hoàn mỹ ,sờ vào cảm giác rất tuyệt.Làm y thích đến nổi không muốn buông tay,càng ngày tốc độ vuốt ve càng chậm,sau cùng chuyển hẳn sang nắn bóp nhẹ nhàng.
Bàn tay nóng rực mang đầy vết chai chà sát lên cần cổ trắng mềm,làn da vốn mỏng nay lại vì thế mà đỏ ửng lên.Hồi lầu vẫn không có dấu hiệu ngừng lại,đúng lúc này ái nhân trong lồng ngực khẽ động đậy.Đầu nhỏ liên tục dụi hệt như con mèo nhỏ loay hoay tìm tổ ấm vậy.
Mễ Lạc Tranh từ trong giấc mơ tỉnh dậy,nhưng không vội mở mắt,cậu cố tình giả vờ, hòng trêu trọc tên trứng thối này vì cái tội giận hờn vu vơ tối hôm qua.Đúng như cậu dự đoán,nam nhân bắt đầu có dấu hiệu thở dốc,tiếng hít khí nặng nhọc vang lên phá tan bức tranh yên bình,ấm áp sớm mai này.
Biết thừa y đã động tình nhưng cậu vẫn giả vờ ngủ đấy thì làm sao? đừng tưởng ôm ngủ là có thể giải quyết tất cả,mặc dù cậu cũng rất thích nhưng không thể mãi mãi chiều theo y được. Lần này nhất định phải cho Phó Thừa Phong nếm mùi lợi hại!!
Sợi tóc mềm sượt qua nơi lồng ngực khiến y ngứa ngáy khó chịu,tiếng thở dốc ngày càng tăng.Cổ khí lưu truyền xuống phía bụng dưới,bất chợt cậu mở miệng ưm lên một tiếng.
*Đùng
Dây thần kinh nhẫn nhịn cuối cùng cũng vì tiếng ưm này mà đứt lìa,nhẫn nhịn không thành công.Y nắm vai đẩy người cậu nằm ngửa ra gối ,ghé đầu xuống cổ mà cắn m*út.Tay cũng không yên phận lần mò vào trong đai quần,đặt trên lớp quần l*ót mỏng tang mà kịch liệt xoa nắn.
Khiêu khích như vậy thì còn giả vờ thế nào nữa, cậu giả vờ mở mắt,giọng điệu hốt hoảng ngẹn nghào nói "Thừa...Thừa Phong anh đừng...đừng mà...em khó chịu qúa"
Nghe được tiếng kêu của ái nhân,Phó Thừa Phong ngẫng lên nhìn cậu.Nhưng động tác trên tay vẫn liên tục dây dưa không đứt,đáy mắt ái nhân mông lung mờ mịt,nơi khoé mắt còn hơi ửng đỏ ươn ướt do vừa tỉnh giấc.
Thật đáng yêu!!!
Y mỉm cười nhìn cậu tay còn lại áp lên gò má mềm ,ngón cái đặt lên môi Mễ Lạc Tranh.Khẽ miết nhẹ theo viền môi,chậm chạp hôn lên trán, viền mắt và toàn bộ ngũ quan tinh xảo.
"Vũ nhi...nếu như...anh là người xấu thì em có còn muốn ở bên anh không?"
"Hả? người xấu? anh đã làm gì phạm pháp sao?"
"Anh..." Nói chưa hết câu đã gục mặt ,tựa trán lên vai Mễ Lạc Tranh.Cặp mắt nhắm chặt không đủ dũng khí mở ra nhìn cậu.
Mễ Lạc Tranh khẽ thở dài ,trong đầu thầm nghĩ "chẳng lẽ những ngày qua anh ấy trốn mình là vì lo sợ việc này sao?". Như đã tìm được câu trả lời chuẩn xác,mọi uất ức muộn phiền những ngày qua lập tức biến mất không thấy tăm hơi. Hiện tại cậu cũng không biết nên nói với y như thế nào,thôi thì dùng hành động thiết thực chứng minh vậy!
Nghĩ là làm,Mễ Lạc Tranh đưa hai tay choàng lên cổ y khẽ kéo nhẹ,dán sát mặt nhau môi áp lên môi,trao đi những nụ hôn ấm áp ngọt ngào.
Đến khi không đủ dưỡng khí mới lưu luyến tách ra,cậu nhìn thẳng vào mắt y.Ngữ điệu kiên định nói "Buôn lậu cũng được,sát nhân cũng được. Chỉ cần anh bình an vô sự trở về là được...vì với em như thế là đủ rồi."
Phó Thừa Phong nghe song không giấu nổi tâm trạng kích động,vội vàng cúi đầu hôn khắp mặt Mễ Lạc Tranh đến khi hài lòng mới chịu dừng lại,cười tươi đáp "Tiểu Vũ em yên tâm,anh nhất định sẽ không để bản thân sảy ra chuyện"
"Ừm ngoan lắm" cậu đặt tay lên tóc y nhẹ nhàng xoa,sau cùng lại chui xuống cằm gãi gải tỏ vẻ thích thú
Đương lúc vui vẻ thì bất chợt bị y nắm lấy cổ tay,híp mắt nói "Em là đang nựng cẩu đấy à?"
Bị nói trúng tim đen Mễ Lạc Tranh chột dạ,quay đầu sang hướng khác ho nhẹ vài tiếng mới chịu đáp "Nào có,tại hạ nghĩ vị tráng sĩ đây nhất định đã hiểu lầm rồi"
"Ồ? phải vậy không?"
"Đúng a,là hiểu lầm,hiểu lầm thôi.Mong Phó đại hiệp đây khoan hồng độ lượng tha thứ cho kẻ hèn này" cậu mỉm cười một cách đểu giả,hai tay làm theo động tác chào hỏi trong phim cổ trang nhìn y nói
Phó Thừa Phong lúc này tâm mang ý xấu,nào dễ dàng bỏ qua như vậy.Không nói hai lời trực tiếp cởi đồ nằm áp lên Mễ Lạc Tranh hung hăng đòi nợ.....
.....
Người yêu ở nhà nấu cơm chờ mình về Phó Thừa Phong lòng như lửa đốt ,ước gì bản thân mọc thêm ba đầu sáu tay.Đem văn kiện và kế hoạch sắp tới kiểm tra thêm lần nữa,xác định không có vấn đề gì mới an tâm nhập dữ liệu vào máy tính.Khoác áo vest lên đang định trở về thì trợ lí từ bên ngoài tiến vào nói "Phó tổng, chủ tịch muốn gặp anh"
Vạn ưng cũng chỉ có một chủ tịch,đó chính là ba của Phó Thừa Phong.Từ khi y bắt đầu tiếp quản công ty và tổ chức tới nay,số lần gặp mặt ba càng thêm ít.Gần đây nhất cũng là chuyện của hai tháng trước rồi.Phó Thừa Phong trong lòng nghi hoặc nhưng bên ngoài vẫn trấn định như không,nói "Được rồi,cô đi chuẩn bị một ly cà phê và một ly trà đi"
Chủ tịch Vạn Ưng Phó Thừa Phi tuổi đã 50,nhưng tinh thần và bộ dáng vẫn phấn chấn như ngày nào.Hắn mặc một thân tây trang phẳng phiu ngồi trên ghế sofa đối diện bàn làm việc,châm lửa hút thuốc lá.Nhìn gạt tàn đã đầy ắp mẫu tàn mà nhíu mày,nghe tiếng mở cửa thấy y bước vào liền di tắt đầu thuốc lá xuống gạt tàn.
Phó Thừa Phong trở ngồi sau bàn làm việc nhàn nhạt hỏi "Ba tới đây làm gì?"
"Ta tới thăm con bộ không được sao?" nói song lỗ mũi còn hà ra hai làn khói trắng
"Thăm tôi?" giống như nghe phải chuyện cười,y nhếch môi trào phúng đáp "Ba à tính tình người ra sao con còn không rõ à?có gì cứ nói thẳng đi"
"Haha con trai không tin tưởng ba đến thế à?là ông nội cứ nhắc đến con suốt,người nói là con đã lâu không về thăm nhà"
"Công ty nhiều việc thế nào người cũng biết mà,thật sự không còn cách nào "
Phó Thừa Phi mất tự nhiên cười nói "Thôi không nói chuyện này nữa,Phó tổng dạo gần đây như thế nào? công việc khổ cực không?"
"Hiện tại rất tốt,người không cần lo lắng "
"Ừ" hắn đưa tay đón lấy ly trà từ trợ lí uống một hớp lớn ,trợ lí quy cũ đứng ra đằng sau ghế sofa chờ phân phó.Nhưng lại bị Phó Thừa Phi nháy mắt đuổi ra ngoài.
"Ba ,nói mục đích thật sự của người đi.Con không tin người chỉ vì một câu nói bâng quơ của ông nội mà lại tới đây đâu"
"Haha qủa không hổ danh là con trai ta,thận trọng che giấu vẫn không qua mắt được con." Hắn đặt cốc trà xuống bàn,khuôn mặt ôn hoà thoáng chốc biến mất.Ánh mắt xắc lẹm nhìn chằm chằm y lạnh nhạt hỏi "Phó Thừa Phong rốt cuộc con bé làm gì sai ,mà mày lại cho người vũ nhục nó như vậy.Chụp hình khoả thân uy hiếp, mày làm vậy có đáng mặt đàn ông không hả?"
Phó Thừa Phi hít sâu một cái,tâm tình rơi xuốt đáy vực .Bàn tay trái theo tiết tấu gõ từng nhịp lên mặt bàn,hồi lâu mới lạnh nhạt mở miệng nói "Nó bỏ thuốc tính kế người yêu tôi, nể mặt mũi ba nên tôi tha cho nó sống.Bằng không thì sẽ không chỉ đơn giãn như vậy đâu"
"Hửm? người yêu? là con gái nhà ai? ba mẹ làm nghề gì? có phải tỷ phú hay không?"
"Là đàn ông,ba đã từng gặp rồi."
Y im lặng hồi lâu,nhắm mắt dưỡng thần chờ câu trả lời của đối phương.
"Là thằng nhóc họ Cung kia"
Phó Thừa Phong khẽ ghật đầu biểu ý.
Nghe song lại cau mày,châm thêm điếu thuốc hút được vài hơi thì đặt lên gạt tàn.Ngữ khí không rõ vui buồn nói "Hai thằng đàn ông thì hạnh phúc được bao lâu ? nhà nó cũng không môn đăng hộ đối,huống hồ nó là gà trống vậy sau này nổi dõi tông đường thế nào được,loại người này thật ra chỉ ham---"
"Ba" Phó Thừa Phong cắt lời hắn "Tiểu Vũ bây giờ là người yêu con"
"Trịnh trọng nói to như vậy là muốn ba chấp nhận cho hai đứa quen nhau sao?
"Đúng vậy,tiểu Vũ em ấy thật sự rất tốt,học giỏi lại nấu ăn ngon.Lên được phòng khách xuống được phòng bếp,làm vợ qủa thực không còn gì bằng"
"Nhưng nó không sinh được" Phó Thừa Phi to giọng nói
"Chuyện con cái ba không cần lo,con đã tính rồi.Sẽ nhờ người mang thai hộ"
Hắn nghe song lại lắc đắc "Không không không, con sai rồi,nhà chúng ta không cần một tên đàn ông về làm dâu,ba có thân phận như vậy lại đi rước đàn ông về làm vợ cho con, thì sau này ra đường ta biết nhìn mặt mọi người thế nào?"
"Chuyện của con thì con tự lo,không cần ba quản làm gì cho cực thân.Hút thuốc ít thôi ,đến lúc bị ung thư lại nói con không nhắc nhở"
"Mày...mày được lắm" Phó Thừa Phi tức tối đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
_______
Chiều hôm sau nay được nghĩ nên cậu định bụng sẽ tự tay làm một bữa ăn thịnh soạn,khoản đãi lão công nhà mình.
Ra khỏi siêu thị cậu lái xe về nhà,tới trước cổng biệt thự cũng không để ý tới phía sân trong nhà đang đậu một chiếc Fantom màu đen,hớn hở cầm túi đồ bước vào,đến giữa đường mới chợt nhận ra.Thầm nghĩ chắc là bạn bè của Phong Phong tới chơi nhỉ?
Cởi bỏ giày thay dép đi trong nhà vào, liền bị cảnh tưởng trong phòng khách doạ giật mình. Bốn tráng hán xếp thành hàng ngang,dáng người cao to lực lưỡng mặc vest đeo kính đen. Phía sau họ là một người đàn ông trong bộ tây trang cắt may tinh xảo,tay cầm điếu thuốc đang cháy ,trông biểu tình giống như là đến gây sự.
Đây chẳng phải là cha chồng tương lai của cậu hay sao? Ông ấy rảnh rổi chạy tới đây làm gì? nom gương mặt này chắc không ưa cậu cho lắm.Định bắt chước phim thần tượng hay gì! Nam hoặc nữ chính nhà giàu nhức nách ,yêu phải con nhà ngèo.Mẹ hoặc cha họ liền dùng đủ mọi cách cản trở,không cho hai người bên nhau.Trực tiếp nhất là cầm tiền tới vả mặt ép bức rời đi.
Nhưng Mễ Lạc Tranh có nam chính đại nhân chống lưng nha,chỉ cần cậu không chịu thì cho dù có mọc thêm trăm lão Phó Thừa Phi cũng chẳng hề gì.Ung dung bình tĩnh tới ghế sofa đối diện ngồi xuống,kéo miệng cười nói "Bác trai chào bác"
Phó Thừa Phi biểu tình cau có,hừ lạnh đáp "Gọi tôi Phó tổng"
"À vâng,bác trai Phó tổng chào bác"
Phó°cha chồng tương lai°Thừa Phi "...."
Thôi xưng hô không phải trọng yếu,hắn tự an ủi mình như vậy.Bày ra bộ dáng hừng hỡ song nói tiếp "Biết lí do tôi tìm tới cậu không?"
Biết nhưng không thích trả lời đấy thì sao? giả bộ ngây thơ lắc đầu "Cháu không biết ạ"
"Cậu và con trai tôi không thể đến với nhau,rời xa nó chi phiếu trống này tùy cậu điền" hắn moi từ trong túi ra một tờ chi phiếu trắng đẩy về phía cậu.
Mễ Lạc Tranh cười tươi nhìn tầm chi phiếu, khiến ai kia vui vẻ hiểu lầm tưởng là cậu sắp nhận lời.Ai dè chưa nói lại thấy cậu thiếu niên kia cầm tờ chi phiếu lên xé làm đôi rồi vứt xuống sàn.
Phó Thừa Phi giận tím mặt đập bàn nói "Cậu đây là có ý gì?khinh thường tôi?"
"Không cháu nào dám khinh bác,bác là cha chồng tương lai của cháu mà.Nữa đời sau của bác còn phải phụ thuộc vào vợ chồng nhà con đấy bác trai ạ"
Hắn bị câu trả lời không có tiết tháo,không biết xấu hổ của người này làm cho đứng hình.Ngẹn họng trong giây lát,hồi lâu mới lên tiếng nói "Tóm lại là cậu và con tôi không thể ở bên nhau"
"Cháu sẽ không đồng ý chia tay đâu bác uy hiếp thế nào cũng vô dụng thôi,bác có giỏi thì đi tìm Thừa Phong đi!"
"Sh*it chó ấy,nó mà nghe thì tôi còn phải tới tìm cậu nói nhảm sao?"
Mễ Lạc Tranh cười khẩy đáp "Bác trai à,Thừa Phong là con trai bác,bác nói anh ấy còn không nghe thì bác thấy dựa vào đâu cháu phải nghe bác,cháu lại không phải con trai bác"
Phó Thừa Phi nghe song thiếu chút nữa đột qụy thăng thiên,cố gắng nén giận đến nổi gân xanh.Bình tĩnh nói"Ra giá đi,chỉ cần rời khỏi Thừa Phong cậu muốn nhà lầu xe hơi,hay thậm chí là biệt thự tôi đều sẽ cho"
"Bác nghĩ cháu bị thiểu năng à? nhìn mà xem,bác chỉ có một người thừa kế là Thừa Phong chồng cháu,về sau tài sản hay tiền bạc đất đai đều sẽ về tay anh ấy.Chỉ cần cháu nắm chặt trái tim người này còn cần số tiền ít ỏi của bác hay sao?"
Phó Thừa Phi lần nữa đứng hình,lại có người da mặt dày không biết xấu hổ như vậy,dám ở trước mặt hắn nói những lời này.Nhưng không sao,ông đây đã có át chủ bài,hắn lôi từ trong túi ra một cây bút ghi âm.Nhìn cậu bằng ánh mắt khinh thường nói "Thừa Phong sắp về rồi,sẽ nhanh thôi tôi sẽ cho nó thấy bộ mặt thật của cậu"
"Ồ vậy hả? xin mời bác cứ tự nhiên nha,cháu không ngại thâu lại lần nữa đâu" cậu hờ hững đáp,thông qua hệ thống Mễ Lạc Tranh cậu dư sức làm hư nó nha,còn phải sợ chiêu này của cha chồng hay sao?
"Cậu...cậu sao lại không biết xấu hổ như vậy hả?" hắn tức giận đập bàn quát lớn
Lần này thiếu niên trước mặt lại đột nhiên ra vẻ giật mình,cúi gằm đầu khóc nấc lên,cả người không ngừng run rẩy.Hắn đệch mặt chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đúng lúc này vang lên tiếng mở cửa,Phó Thừa Phong hoảng hốt chạy vào,đến cả giày cũng chưa kịp thay.
Không nhìn đến hắn mà xông tới ôm chặt thiếu niên vào lòng,giọng điệu ôn nhu vỗ về nói "Xin lỗi em...anh nhất định sẽ không để em chịu ủy khuất một lần nào nữa"
"Ừm" thiếu niên trong ngực ngẹn nghào đáp,âm thanh giống như mèo kêu,trêu chọc lòng người ngứa ngáy.
Đợi cậu nín hẳn y liền dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm cha mình,tức giận nói "Con đã nói người rồi,đừng bao giờ xen vào chuyện tình cảm riêng tư của con nữa"
"Không...ta...ta...là nó..." Phó Thừa Phi đớ họng không nói được câu nào,tay hết chỉ vào cậu lại chỉ vào Phó Thừa Phong.Bộ dáng hàm oan nổi đau này ai thấu khiến cậu thầm cười trong lòng.
"Là nó...nó nói quen con chỉ vì con có tiền vì là người thừa kế của Phó gia thôi,ta thu âm rồi chứng cứ đây" dứt câu liền nhất nút trên bút ghi âm nhưng mà..... 1 lần,2 lần, rồi 3 lần toàn phát ra tiếng rè rè như sóng radio chứ không hề chứa chứng cứ như đã nói,hắn tức đến ói máu cau mày kiên định nói "Con trai à,tin cha đi nó chỉ mê tiền của con thôi,chứ nó không hề yêu con"
"Cha à sao người không chịu hiểu vậy? ngoài kia thiếu gì người có tiền sao em ấy không chọn lấy tiền của họ mà lại chọn lấy tiền con,vậy chẳng phải chứng minh là em ấy thích con hay sao?"
Phó Thừa Phi "...."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.