Mễ Lạc Tranh hoàn toàn không hề biết rằng,hành động cầu cứu của cậu qua mắt chúng nhân lại thành liếc mắt đưa tình.
Đầu cậu ngày càng đau,máu chảy càng nhiều.Cơn buồn nôn ngày càng dữ dội nhưng cậu vẫn cố gắng kìm nén,khiến cho khoé mắt và hai bên gò má vì ngẹn mà đỏ au.
Phùng Khinh Nhai thấy vậy thì càng lo hơn,hắn đứng phắt dậy nhìn Kiếm Trì Uyên.Ngiêm túc nói "Ma tôn ta đã làm theo lời ngài mà tới đây rồi...liệu ngài có nên giữ lời hứa mà trả a Cửu lại cho ta không?"
Kiếm Trì Uyên im lặng nhíu mày nhìn hắn,đưa tay đón nhận bình rượu mới mà tì nữ vừa đem tới.Chậm rãi rót ra ly mà uống liền một hơi,cứ như vậy làm ngơ câu hỏi của Phùng Khinh Nhai.
Mễ Lạc Tranh lúc này đã tới cực hạn,mí mắt nặng nề khép lại mà ngã xuống sàn.
"Cửu Thu" hắn xúc động kêu lên,vội lao người khỏi chỗ chạy tới ôm cậu vào lòng,mùi máu tanh khiến Phùng Khinh Nhai cảm thấy vô cùng ghay mũi.
Hắn nhìn xuống người trong lòng mình mà tim đau nhói,quặn từng cơn vì hối hận.Cậu đơn thuần khả ái,tuy đôi khi ngịch ngợm gây nhiều rắc rối cho hắn,nhưng tất cả đều là những việc nhỏ lẻ mà thôi.Nhìn cậu như vậy hắn biết mình sai rồi,nếu như ngày đó hắn can đảm đứng ra có phải cậu sẽ tốt hơn bây giờ không?
Phùng Khinh Nhai tự biết bản thân mình không phải chính nhân quân tử ,mà là một kẻ lòng dạ thâm sâu mưu mô đầy người.Đúng,hắn không bằng tên ma tôn họ Kiếm kia.Hắn thua y về mọi mặt,nhưng có một điều mà Kiếm Trì Uyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cong-luoc/362094/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.