Gió chiều mát mẻ thổi qua cuốn theo chiếc lá ở phía xa xăm rơi xuống mặt hồ xanh thẳm,tạo nên gợn sóng lăn tăn nhỏ lẻ phản chiếu ra hình ảnh của toà tháp bảy tầng cao lớn kia.
Bị ánh mắt âm trầm đằng đằng sát khí ấy nhìn chằm chằm nhưng cậu không hề sợ hãi,ngược lại còn khẽ chu môi khiêu khích thần thái ngã ngớn cười nói "Không biết đại sư có từng nghe qua câu này chưa?Mạch thượng nhân như ngọc,Công tử thế vô song.Nam nhân anh tuấn tiêu sái như chàng nên xứng đáng có được một như ý lang quân,giai nhân như mộng chọn xa rất khó chi bằng tuyển ta...thế nào hả~"
Dứt câu còn khoái trá cười khiến cho Bách Lý Thương tâm tính không sao bình yên nổi,con yêu tinh này học đâu ra mấy câu vô liêm sỉ phong trần này chứ?cậu ta rốt cuộc có biết hai chữ xấu hổ viết thế nào không??
Lạnh giọng quát "Bần tăng cho ngươi ba tức nếu không cút đừng trách ta ra tay tàn nhẫn trấn áp ngươi!!"
Mễ Lạc Tranh ngẩng đầu lên phồng má hờn dỗi nhìn y như kiểu không thèm để ý,ta cứ lì đòn ở đây đó rồi sao?nếu như chàng dám bạo lực oanh ta ra ngoài thì kiếp này đừng hòng chạm vào nhân gia "Đuổi ta đi?chàng nghĩ kĩ chưa đó?"
"Mau biến ra ngoài nơi này ngươi không nên tới!!"
Cậu sao có thể dễ dàng chịu thua chứ?vì thế không chút để ý hình tượng ăn vạ nằm vật xuống xàn hét "Ta cứ thích ở đây đó làm sao nào?"
Bách Lý Thương chân mày co giật suýt mất khống chế,bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cong-luoc/1928655/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.