Bertha cong cong đôi mắt, "Là ở chổ của hoàng hậu."
Mộ Ngôn đảo mắt nhìn Bertha, "Như vậy, ngài chính là công chúa Bạch Tuyết thân ái?"
Bertha hơi gật đầu, nom có vẻ hết sức ngoan ngoãn.
"Hoàng tử Bạch Tuyết."
Mộ Ngôn không biết nghĩ tới điều gì, khóe môi cong cong, ý cười không che dấu được.
Một ngày không ăn là không thể.
Mộ Ngôn dùng ma pháp sứt sẹo tạm thời giúp hai người tìm được con mồi.
Buổi trưa ——
Hai người nhìn chằm chằm chú thỏ xui xẻo bị bắt lại.
Nụ cười trên gương mặt của Bertha hơi sượng rồi, "Nếu bảo ta xuống tay với chú thỏ đáng yêu này chắc có lẽ không được rồi."
"Ta sẽ huỷ hoại bữa trưa mỹ vị này mất."
Mộ Ngôn ôm chân, ngồi xổm trên mặt đất, trong tay cầm gậy gỗ chọc chọc chú thỏ vẫn còn chưa chết.
"Thật xin lỗi, ta cũng vô pháp xuống tay."
Không thể xuống tay cũng không phải bởi nhân từ, mà là do......
Hai người bọn họ cũng không ai biết làm sao để nướng thỏ a.
"Ục ục."
Bụng Bertha rụt rịt kêu lên.
Đổi lấy Mộ Ngôn một cái liếc nhìn.
Vẻ mặt Bertha bình tĩnh tự nhiên che bụng lại, thanh âm như thường, "Ta đói bụng."
Mộ Ngôn: "Nga."
Sau đó......
Sau đó thì không có sau đó, hai người tiếp tục nhìn chằm chằm con thỏ.
Một lát sau, Bertha nghe giọng Mộ Ngôn chậm rãi, "Nhìn no rồi chưa?"
Bertha lắc đầu.
"Vậy chúng ta lại đi kiếm gì ăn?"
Bertha gật gật đầu.
Bertha đi theo Mộ Ngôn đi thật lâu, hắn từ bé vẫn luôn nuông chiều, cho dù cuối cùng bị ném vào rừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cong-luoc-ky-chu-dung-hac-hoa/176472/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.