Rạng sáng hôm sau.
Vưu Tư thấy Mộ Ngôn vẻ mặt thản nhiên, thì nhìn chăm chú vào cô.
Mộ Ngôn chạm phải ánh nhìn của Vưu Tư, ưu nhã cười, tay trái dán lên ngực phải, khom lưng, "Mời dùng."
Nét mặt cô nhàn nhã, giống như kẻ xấu mặt ngày hôm qua không phải là cô vậy.
Vì hôm qua Vưu Tư cũng bị đụng đầu, nên mặt hắn không cảm xúc, không nhắc đến chuyện đó nữa.
Chẳng qua, Mộ Ngôn cũng sẽ xuất hiện loại phản ứng luống cuống chân tay như thế làm Vưu Tư cảm thấy có hơi kích thích.
Ánh sáng loé ngang qua mắt hắn, đột nhiên sáp đến gần Mộ Ngôn, "Anh trai quản gia, hôm qua anh đã chạy, tôi muốn uống máu anh mà."
Máu của hắn, uống mà nghiện, hoàn toàn chẳng thể dừng.
Nhưng Vưu Tư lại rất hiếm khi uống máu của Mộ Ngôn, chỉ đôi lần chống cự không nổi sức dụ hoặc, mới có thể hút máu của Mộ Ngôn.
Mộ Ngôn nhàn nhạt cười, "Không, Vương, tôi không chạy."
Vưu Tư chớp chớp mắt, "Tốt thôi, anh đi chứ chẳng chạy."
"Vậy thì, anh trai quản gia thân ái, tôi muốn uống máu rồi."
Thiếu niên rung rung rèm mi mảnh dài, đôi mắt trong veo màu hổ phách nhìn Mộ Ngôn.
Mộ Ngôn và Vưu Tư đưa mắt nhìn nhau. Lại nói tiếp, cũng không biết cái gã bị cưỡng chế ký khế ước với cô đây là ai, mỗi vị diện nhan sắc đều không đỡ nổi.
Ánh mắt của thiếu niên dính chặt Mộ Ngôn, lại thấy người này rất ư là điềm tỉnh, nhìn hắn như biến ma thuật từ sau lưng lấy ra quả cà chua.
Ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cong-luoc-ky-chu-dung-hac-hoa/1595637/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.