Mũi tên lao như phi, nhưng do lực độ không đủ, vừa hay bắn trúng dưới bàn chân của Quý Lan Âm. Quý Lan Âm cúi đầu, hơi nhìn sang Thẩm Bạch bên cạnh. Thẩm Bạch đang đứng trên bục cao, đưa lưng về phía Quý Lan Âm, khoanh tay mà đứng, mắt phượng hẹp dài nheo lại, nhìn phía trước, tựa hồ đang nghĩ đối sách. Vì thế Quý Lan Âm cúi đầu nhẹ nhàng rút mũi tên lên, vốn cũng không sâu. Mặt trên cột một mảnh vải trắng. Quý Lan Âm tháo xuống, mở ra đọc thử. Mặt trên là mấy nét chữ to ướt máu. "Ngưu Ngưu, nhìn ta." Tay Quý Lan Âm run lên, nét mặt trắng bệnh, cơ hồ theo phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên. Đôi mắt vốn tĩnh mịch của hắn nhoáng cái rạng ngời, long lanh ánh sáng, cơ hồ trong chớp mắt, hắn kéo xuống mạng che mặt của mình, đôi mắt tìm kiếm nơi nơi. Lại chưa nhìn thấy gì. Quý Lan Âm hung hăng cắn môi, tìm kiếm trong đám người. Cuối cùng, đồng tử hắn hung hăng thu lại. Đối diện không quá mười dặm, đang đứng một bạch y mĩ nhân, dung nhan không thể lại quen hơn đó ánh vào mi mắt của Quý Lan Âm. Như cũ ngậm nụ cười, làn da tái nhợt thoạt nhìn có vẻ ốm yếu, mặt mày lại mang nét ôn hoà. Người nọ tay cầm quạt lông, ánh mắt như đang nhìn hắn. Không biết tại sao, Quý Lan Âm miệng mếu máo, hốc mắt nóng lên, tầm nhìn hai mắt bị nhèo đi, mông lung hết sức. Hắn không nói một lời, dùng tay áo lau khô nước mắt của mình. Thê chủ của hắn không chết! Thê chủ của hắn còn sống! Quý Lan Âm bỗng dưng cảm thấy mình tủi thân quá sức, hắn nhấc chân muốn qua đó, lại không muốn để Thẩm Bạch phát hiện. Bị phát hiện thì hắn không thể chạy thoát. Quý Lan Âm xa xa nhìn Mộ Ngôn. Do khoảng cách gần, Mộ Ngôn đọc được suy nghĩ trong lòng Quý Lan Âm, xa xa ra hiệu với Quý Lan Âm. Ra hiệu là, chờ ta. Cũng không biết Quý Lan Âm có hiểu không nữa. Rời đi tầm nhìn, hai tay chấp sau lưng, lấy ra ống sáo. Đặt bên môi, nhẹ nhàng thổi, tiếng sáo trầm bỗng vang lên. Đang truy đuổi binh lính Bắc Nhạc, cả đám lính Đông Ngô đều dừng lại. Rồi sau đó nhanh chóng biến hoá trận pháp. "Sát trận!" Các binh lính Đông Ngô hưng phấn, dĩ vãng quân sư huấn luyện các nàng, mặc dù có dạy, cũng không cho phép các nàng giết người. Chiến sĩ sao có thể không chạm vào máu tanh. Cho nên, các binh lính Đông Ngô hưng phấn, một đám giương cao trường thương, khí thế tận trời. Trên đài cao, Thẩm Bạch mặc y huyền bào khoanh tay mà đứng, ngón tay ngọc thon dài gõ gõ mặt bàn. Sự khát máu hiện rõ dần trong đôi mắt hẹp dài. Cô ta vểnh vành môi mỏng, như thể bễ nghễ hết thảy bên dưới. Cao ngạo, tôn quý, không sao chạm tới. Đây là một trong số những mảnh linh hồn của Mộ Ngôn. Thẩm Bạch quỷ súc lãnh khốc đến cùng cực, một khi động thủ thì tàn nhẫn tất thấy máu người, há có phải dễ đối phó như thế. Thủ đoạn càng khiến người không sao nắm bắt. Chỉ thấy cô ta mặc bào thoáng nhấc lên. Tiếng nói không nhẹ không nhạt lan truyền trong tai mỗi một tướng sĩ. "Giết." Chỉ một chữ, Bắc Nhạc chiến sĩ lại toàn thân chấn động, trọng chấn chiến tuyến. Thế nhưng cũng dàn thành đội hình, hừng hực khí thế. "Giết! Giết!" Chúng tướng sĩ thanh âm vang tới tận chân trời, toàn bộ không trung đều như vọng lại giọng các nàng. Tuyên bố mệnh lệnh xong, Thẩm Bạch lại lười nhác trở lại, mắt khẽ nhướng nhìn đội hình, một bộ tản mạn không để tâm. Tựa hồ nho nhỏ một Đông Ngô, ở trong mắt của cô ta không hơn một con kiến. Nhưng thật là vậy. Độ đáng sợ của Thẩm Bạch, ở chỗ đầu óc, ở chỗ thực lực. Biến thái vô cùng. Ngay cả chúa tể hệ thống cũng có hơi sợ cái vai ác Boss trong cốt truyện này. So sánh với ký chủ chíp bông nhà nó, kéo cung còn phải hai tay hai chân cùng sử dụng mới nổi, ký chủ của nó quá yếu. Nhưng chúa tể hệ thống hoàn toàn quên, Mộ Ngôn vốn dĩ cũng không yếu đến thế. Là do vốn đã thuộc tính cọng bún sức chiến đấu bằng 5, kết quả chúa tể hệ thống còn tặng kèm thêm một khối thân thể đã sắp chết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]