Chỉ là, bất ngờ luôn nằm ngoài dự tính của mọi người.
Không chờ được đến ngày chiêu binh, trấn nhỏ lại phải chịu tai ương diệt trấn.
Ngày hôm ấy, cung tiễn phi đầy trời, ngọn lửa vàng rực cháy lên.
Trong đêm khuya, trấn nhỏ sức nóng tăng vụt như bay, bên ngoài tiếng mọi người hò hét chói tai chạy đi.
Mộ Ngôn vụt mở mắt ra, ánh lửa đỏ rực phả lên mặt cô.
Khói lửa bịt bùng, chỉ hít vào một cái, cô đã ho sặc sụa.
Mộ Ngôn từ trên giường ngồi dậy, cô giật giật ngón tay, cả người không phát ra nổi sức lực, cô nhíu mày.
Quý Lan Âm rõ ràng cũng nhận ra không ổn, vừa mở mắt, đã nhìn thấy ngoài phòng ánh lửa bịt bùng.
Thế lửa lan ra phi thường nhanh.
Quý Lan Âm tích tắc từ trên giường lủi dậy, cháy rồi!
Hắn níu tay áo Mộ Ngôn bên cạnh.
Lại chạm phải ánh mắt Mộ Ngôn, Mộ Ngôn miệng giật giật, "Trốn đi."
Bên ngoài có rất nhiều tiếng bước chân đi đến.
Tiếng bước chân dần đến gần căn phòng, Quý Lan Âm mặt trắng bệch đi, có ngốc cũng hiểu nổi là tình huống gì.
Hắn y theo Mộ Ngôn nói, nhanh chóng từ trên giường bò dậy.
Không nói một lời, thế nhưng trực tiếp cõng Mộ Ngôn lên.
Mộ Ngôn cũng không nói nhiều, nhỏ tiếng bảo Quý Lan Âm cập sát cạnh cửa, trong tay cô không biết từ nơi nào cầm lấy một cây côn.
Mấy bóng người dần dần tới gần, cuối cùng cửa phòng bị đá văng ra.
Mộ Ngôn tay mắt lanh lẹ, thoắt cái cho hai người hai côn lên mệnh môn.
Lực cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cong-luoc-ky-chu-dung-hac-hoa/1595595/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.