"Không làm ruộng." Thao tác cấp cao như vậy, đợi về sau cô tìm cái trường học đi.
Mộ Ngôn một cái đầu cụng qua, Quý Lan Âm ăn đau ôm trán, thấy Mộ Ngôn đứng dậy.
"Nàng đi đâu?"
Mộ Ngôn tạm ngừng bước, nhướng mi, giọng hơi khẽ cười nói, "Kiếm ngân phiếu cho chàng."
Nữ tử vành môi hơi nhoẻn, mi mực như họa, trông càng ôn hoà.
Quý Lan Âm nhìn không khỏi ngây người, chờ hắn phục hồi tinh thần lại, Mộ Ngôn đã sớm đi rồi.
Quý Lan Âm: "......"
Từ từ!
Nàng biết đường đi hồi nào hả!
"Mộ Ngôn!" Quý Lan Âm gấp đến kêu lên một tiếng, nhưng không được bất cứ hồi đáp gì, còn ngã từ trên giường xuống đất.
"......"
Quý Lan Âm gượng dậy, chậm chạp nhìn thoáng qua chân mình.
Cơn đau thấu xương khiến mặt hắn trắng bệnh, có điều lông mày hắn không mảy may chau lại.
Người xem hắn khóc đã không ở, nước mắt rơi cũng không hề ý nghĩa.
Trẻ con biết khóc có kẹo ăn, đó là Quý Lan Âm lẻ loi một mình lớn lên, tự ngộ ra.
Chân Quý Lan Âm xác thật không thể hoạt động, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể ở nhà đợi Mộ Ngôn về.
Tất nhiên, nổi bất an lại lặng thinh mà len lỏi nơi đáy lòng.
Hắn vẫn sợ, sợ Mộ Ngôn sẽ bỏ lại hắn.
*
Lần trước Mộ Ngôn cùng mấy gia đinh làm tốt quan hệ, mấy gia đinh cũng có một số bằng hữu khác.
Gia đinh nhà địa chủ gia nuôi đều là một đàn đáng yêu sùng văn thượng võ.
Thích cùng Mộ Ngôn nói chuyện phiếm.
Lúc Quý Lan Âm không ở nhà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cong-luoc-ky-chu-dung-hac-hoa/1595592/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.