Đêm động phòng hoa chúc, Mộ Ngôn nín lặng nhìn Quý Lan Âm ngồi trên giường, ánh mắt rạng ngời nhìn cô. Hôm nay là ngày đặc biệt nên Mộ Ngôn đem mặt Quý Lan Âm rửa sạch sẽ. Quý Lan Âm hiện giờ trông giống như một con yêu tinh, dùng từ yêu tinh để hình dung không sai. Thiếu niên có hơi ngượng ngịu ngồi nơi mép giường, hai tròng mắt trong như nước, lại sáng ngời hữu thần, gương mặt trắng nõn của hắn ửng đỏ lên một lớp, càng quyến rũ như yêu. Thiếu niên lưu loát lăn vào trong giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Ngủ." Mí mắt Mộ Ngôn giật giật, cởi áo ngoài ra nằm xuống cạnh hắn. Thiếu niên dường như rất thẹn thùng, sít lại gần Mộ Ngôn. Mộ Ngôn nghiêng đầu qua nhìn hắn. Khó được cùng Quý Lan Âm nói chuyện phiếm, cô hơi nhướng mày, "Ngươi xác định muốn thành thân với ta?" Thiếu niên hớn hở gật đầu, lăn qua ôm lấy eo Mộ Ngôn, "Ta thích nàng, từ ánh mắt đầu tiên đã rất thích." Mộ Ngôn là khoản hắn thích. Thiếu niên tựa vào ngực Mộ Ngôn, im lặng nghe tiếng tim Mộ Ngôn đập. Hắn bỗng ngẩng đầu lên, chụt một cái lên môi Mộ Ngôn, sau đó mặt đỏ bừng, vùi đầu vào ngực Mộ Ngôn. "Ta hôn nàng mấy cái rồi, có thể mang thai không?" Mộ Ngôn: "......" Cô hơi muốn đẩy tên ngốc này ra rồi. Từ từ... Mấy cái? Mặt Mộ Ngôn đổi sắc, thình lình xốc lên cổ áo sau của Quý Lan Âm, nơi cổ Quý Lan Âm đang nhấp nháy một tiêu chí màu vàng. Tia sáng mỏng manh thoáng cái lóe hai mắt của Mộ Ngôn. "......" Tiêu chí này... Mộ Ngôn hỗn độn trước gió, tuyệt không có khả năng! Không nghe Mộ Ngôn nói gì, Quý Lan Âm hơi ngước lên nhìn Mộ Ngôn. Mộ Ngôn vẫn giữ nguyên biểu cảm, động cũng không động một cái, Quý Lan Âm hơi nghiêng đầu, duỗi tay hươ hươ trước mặt Mộ Ngôn. Mộ Ngôn hoàn hồn. Nét mặt cô hết sức phức tạp nhìn Quý Lan Âm, thậm chí không thể tin đây là sự thật! Cô trước thu lại biểu cảm trên khuôn mặt, lộ ra nụ cười ôn hoà chưa từng có. "Không có việc gì, ngủ đi." Quý Lan Âm hơi gật đầu, không cảm thấy Mộ Ngôn nói có gì không ổn, hắn sít chặt eo Mộ Ngôn, khóe môi nhoẻn cười, nhắm hai mắt lại. Lúc ngủ hắn cũng vẫn cười, nổi lên hai lúm đồng tiền bên má. Quý Lan Âm ở phương diện này có hơi thuần khiết, cho rằng đêm tân hôn ngủ với nhau là sẽ mang thai. Nên khi trước cùng Mộ Ngôn ngủ chung một giường, hắn chỉ dám cuộn tròn một cụm nho nhỏ, giữa hai người tất có một vật ngăn. Nên hiện tại hắn ôm Mộ Ngôn siết sao, thậm chí còn ngọt ngào nghĩ, ngày mai nói không chừng sẽ có thai. Mộ Ngôn đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng Quý Lan Âm, bị sét đánh một lúc, sau đó thôi kệ hắn đi. Cô lỡ ngốc nghếch ký khế ước, quỳ cũng phải sủng đến cùng. Nhưng mà —— Ấn ký vừa rồi... Nét mặt Mộ Ngôn phức tạp, căn nguyên lực lượng cả cô cũng không dùng được, bị Quý Lan Âm hôn mấy cái đã chạy sang người hắn? Cứ thế mà chạy sang người Quý Lan Âm, lại còn bị phong ấn lại! Mộ Ngôn tỏ vẻ phức tạp nhìn đỉnh đầu Quý Lan Âm, ánh mắt sâu thẳm lại tối tăm. Nếu là trước đây, cô có thể giết hắn đoạt lại. Nhưng mà, hắn có khế ước bảo hộ, Mộ Ngôn không thể đụng vào hắn. "......" Này thực bực bội. Mộ Ngôn nhắm mắt lại, xoay người qua, ôm lại hắn. Quý Lan Âm người rất mềm, lúc ngủ, cuộn tròn một cụm, hai tay trong vô thức từ từ thả lỏng eo Mộ Ngôn. Quý Lan Âm một tay níu hờ vạt áo Mộ Ngôn. Ánh nến vàng mờ ảo trong phòng thoáng chút lay động, từng chút từng chút một ăn mòn. * Ngày hôm sau. Mộ Ngôn tỉnh lại, hầu như toàn bộ quá trình, hưởng thụ đôi mắt nhỏ ngượng ngùng e lệ đến từ Quý Lan Âm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]