Chương trước
Chương sau
Mộ Ngôn cẩn thận nhìn anh, mắt anh không để lộ cảm xúc gì, nhìn kỹ, lại thấy trong đó một mảng lạnh lẽo.
Có điều trên mặt anh vẫn giữ nguyên vẻ lười biếng, nhìn như không để ý Mộ Ngôn đã từng điều tra anh vậy.
"Tại sao?" Anh hỏi.
Mộ Ngôn vẻ mặt do vừa bị Lâm Dịch dỗi một cái, có hơi biến hóa.
Nhưng thực mau đã khôi phục lại tự nhiên.
Mộ Ngôn im lặng một hồi, không nghĩ ra cớ gì hay.
"Bởi vì là anh." Người khác, có đau chết cô cũng mặc kệ.
Chúa tể hệ thống: →_→
Nói giống như lúc Lâm Dịch đau dạ dày cô đã gõ cửa đưa anh ta đi bệnh viện vậy.
Một tháng này, chúa tể hệ thống vì để hiểu rõ Mộ Ngôn đối với Lâm Dịch rốt cuộc là tình huống thế nào.
Nên Lâm Dịch vừa đau dạ dày, chúa tể hệ thống liền lập tức nhắc nhở Mộ Ngôn.
Con hàng này lúc ấy đang chơi game.
Nghe tin, dừng lại một chút, "Nghe cậu nói như vậy hình như có vẻ khá đau."
Vô nghĩa, dạ dày đã sắp thủng còn không đau!
"Nhưng mà xông vào nhà dân là phạm pháp."
Nói xong, Mộ Ngôn lại cúi đầu chơi game.
Chúa tể hệ thống: 【......】 thần con mẹ nó xông vào nhà dân là phạm pháp.
Nhưng mà...
Làm một con thống lương dân, tuân thủ pháp luật, lúc nghe Mộ Ngôn nói lời này, nó hoàn toàn vô pháp phản bác.
Thật con mẹ nó lạ kỳ.
Chúa tể hệ thống cũng không biết Mộ Ngôn đang làm gì nữa.
Nói cô thích Lâm Dịch? Không, hảo cảm ngập trời cũng chỉ có 10+.
Không thích Lâm Dịch, vậy vì cái gì vừa đưa bữa sáng dưỡng dạ dày, vừa đưa thuốc cho anh ta.
Thật sự quá mê mang.
Lâm Dịch ngẩng đầu, da thịt anh trắng nõn, hai người ngồi ở bên cửa sổ, hiện tại đúng là sáng sớm.
Nắng sớm chiếu lên khuôn mặt anh, gương mặt đó tinh xảo, giống như là chàng trai từ trong truyện tranh đi ra vậy.
Duy nhất không hoàn mỹ chính là sắc mặt có vẻ tái nhợt.
Lâm Dịch mím môi, đột nhiên không biết nói gì.
Cảm giác trái tim đập gia tốc trong thoáng chốc, sau đó liền khôi phục lại tốc độ bình thường.
Lâm Dịch hơi quay đầu đi, vành tai trắng nõn mượt mà lộ ra nhàn nhạt đỏ.
Anh ho khan một tiếng, "Cô thích tôi?"
Mộ Ngôn sửng sốt một hồi, theo bản năng liền muốn nói không thích.
Nhưng há miệng thở dốc, thanh âm lại không phát ra được.
"......"
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Lâm Dịch.
Mộ Ngôn ở dưới sự chứng kiến của chúa tể hệ thống, nhẹ nhàng gật đầu.
Chúa tể hệ thống: 【??? 】 là nó sống quá lâu rồi phải không?
Cho nên hiện tại máy đo lường độ hảo cảm cũng không còn nhạy nữa?
Hay là......
【 Mộ cẩu tử, cô lừa gạt tình cảm của người ta? 】
Mộ Ngôn trầm mặc.
Sau đó auto chặn chúa tể hệ thống.
Hít sâu một hơi, gia quy trước mắt cô chưa chống lại được.
Chỉ có thể nhận.
Nhận!
Vẻ âm ngoan chợt xẹt qua trong mắt Mộ Ngôn.
Ở lúc nhướng mắt lên, khóe môi cô mang theo nụ cười ấm áp, "Thích anh, là chuyện tôi không khống chế được."
"Nên mong anh tiếp thu tôi thích anh."
Mộ Ngôn luôn rất lễ phép, cô mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn Lâm Dịch.
Lâm Dịch im lặng nhìn Mộ Ngôn thật lâu, trong đôi mắt đó mang theo ý cười.
Vô hạn ôn nhu.
Giống như chỉ giành cho một mình anh vậy.
Lâm Dịch nhìn thật sâu vào đôi mắt cô, dần dần cặp mắt đó trở nên thâm thúy, giống như lốc xoáy nơi vực sâu.
Dường như muốn hít anh vào trong đó.
Lâm Dịch thiếu chút nữa đã rơi vào trong đó, ma xui quỷ khiến anh gật đầu.
Giây tiếp theo, loại cảm giác choáng váng này đã biến mất.
Anh khôi phục lý trí, sửng sốt một hồi, sau đó lập tức đứng dậy.
"Xin lỗi, tôi còn có việc."
Lâm Dịch bất thình lình đứng dậy, cất bước muốn rời đi.
Tay lại bị một bàn tay ấm áp giữ lại.
Lâm Dịch đối diện với cặp mắt của Mộ Ngôn, đôi mắt đó trước sau như một ôn nhu.
Mộ Ngôn ngẩng đầu, nhìn Lâm Dịch, chớp chớp mắt, "Anh vừa rồi đã đáp ứng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.