Chương trước
Chương sau
"Nguyền rủa không thể phá giải, nhưng nếu vị phù thủy thiện lương này chúc phúc, có thể giúp cho lời nguyền của công chúa sẽ không như tệ đến mức đó."
Trong đại điện tầm mắt của mọi người đều dừng trên người Mộ Ngôn.
"Như vậy, Nasha, xin cô bắt đầu lời chúc phúc của mình đi." Quốc vương thanh âm hồn hậu, đối với Mộ Ngôn nói.
Mộ Ngôn trầm mặc cùng quốc vương nhìn nhau thật lâu.
Cuối cùng, mới hỏi một câu, "Tôn kính bệ hạ, chúc cái gì nghe mới có vẻ cao cấp hơn?"
Quốc vương:???
"Cô đang nói cái gì?" Quốc vương lạnh mặt.
【 Mộ cẩu tử, không cần nói với tôi cô muốn đòi lão tử cho chú ngữ, để cứu cô tiểu công chúa kia nhe. 】 thanh âm của chúa tể hệ thống bỗng nhiên vang lên.
Mộ Ngôn mỉm cười, "Chú ngữ gì chứ? Tôi nhìn thấy giống vẽ bùa hơn."
【......】
Sau đó, thì chúa tể hệ thống thấy Mộ Ngôn đem Bertha đặt lên ghế tựa, còn lén lút quẳng cho một bạt tay.
【......】 tại sao nó lại khế ước một ký chủ như vậy.
Cô còn có tác dùng gì nữa không!
Chúa tể hệ thống oán khí tràn đầy, hiện tại xem Mộ Ngôn nơi nào nào nào cũng không tốt.
Đương nhiên, nó chưa từng nghĩ đến, nó hiện tại nhìn Mộ Ngôn nơi nào nơi đó là khuyết điểm, nhưng về sau những khuyết điểm này ở trong mắt của chúa tể hệ thống, đâu đâu đâu cũng thành ưu điểm cả.
Mộ Ngôn đứng trước nôi của tiểu công chúa, nhìn nàng một hồi.
Cặp mắt to trong veo nhấp nháy nhấp nhấp nhìn Mộ Ngôn, vui vẻ hướng Mộ Ngôn duỗi duỗi tay.
Mộ Ngôn vươn tay, tiểu công chúa ôm ngón tay của Mộ Ngôn.
Ê ê a a kêu.
Ánh mắt lập loè tỏa sáng, tựa như đang dụ dỗ Mộ Ngôn mềm lòng.
Mộ Ngôn giật giật đầu ngón tay, ma pháp xoay vòng chung quanh nàng.
"Công chúa xinh đẹp ắt phải sống đến tuổi tác hoa quý, ở năm mười tám tuổi, nàng sẽ lâm vào ngủ say, trừ phi có người dùng nụ hôn chân ái, hôn nàng."
Giờ khắc này, Mộ Ngôn nghiêm trang tạo dáng.
Tư thế này, cho người ta cảm giác như đang dùng một loại ma pháp cao cường.
Nhưng mà, khế ước trận còn chưa dừng lại trên đầu của tiểu công chúa được mấy giây.
Đã tiêu tán rồi.
"......"
Im lặng một lát, trường hợp một lần nữa lại xấu hổ.
Mộ Ngôn hết sức bình tĩnh thu tay lại, lễ phép hướng quốc vương nói, "Quốc vương bệ hạ, thật sự xin lỗi, lời chúc phúc này với ta mà nói quá cao cấp rồi."
Quốc vương: "......"
Rốt cuộc cái cô phù thủy gà mờ này đã trà trộn vào đây bằng cách nào!!!
Mộ Ngôn thấy rất rõ ràng sợi râu mép của quốc vương đang giật giật.
Quốc vương nhìn Mộ Ngôn, con nhãi ranh này còn vẻ mặt bình tĩnh trần thuật nguyên do là lúc mình đi học không nghe giảng bài cho tốt, cho nên ma pháp mới kém như vậy nữa.
Tốt, rất tốt......
Quốc vương thiếu chút nữa giận cười, "Cô cút cho ta!"
Kết cục cuối cùng là, Mộ Ngôn bị đánh ra.
Người chịu liên quan còn có thêm Bertha bị Mộ Ngôn cưỡng chế mang theo nữa.
Trên người đè nặng trĩu một người, Mộ Ngôn quay đầu nhìn lại cung điện cách mình có chút xa.
Chỉ có thể đem Bertha cõng lên.
*
Trên đường phố của vương quốc, một tiểu cô nương mặc trường bào đang khom lưng, gian nan cõng một nữ nhân xinh đẹp như công chúa.
Tiểu cô nương mỗi bước một dấu chân, chậm rãi đi tới.
Người đi đường đi ngang qua, tất cả đều dừng lại quan khán.
Đương nhiên, đi được ngắn ngủi mấy bước xong, Mộ Ngôn lập tức mua ngay một cỗ xe ngựa.
Người qua đường: "......" Diễn vai khổ tình có thể mang chút tinh thần chuyên nghiệp với được không! Nước mắt còn chưa kịp ủ, não còn chưa kịp suy diễn, cô đã nghĩ cõng rồi!
Lời nguyền của Bertha nhìn chưa ra là gì.
Nhưng rất giống với người đẹp ngủ trong rừng trong truyện cổ tích.
Bởi vì bệnh trạng của Bertha, không chết, chỉ ngủ mà thôi.
Từ nơi này đến vương quốc Bạch Tuyết lộ trình có hơi xa.
Ngồi xe ngựa ba ngày ba đêm, trong lúc đó, Bertha một lần cũng chưa tỉnh giấc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.