Nhưng, sao hắn ta có thể bị hai ba câu nói của Đại Hoàng làm cho ngớ ngẩn được chứ?
Sau đó, Đại Hoàng và hắn ta bắt đầu đánh nhau.
Nhìn cậu bình thường giống lưu manh, không ngờ võ công cũng không tệ.
“Má, để lại cho tôi mấy xiên coi.” Đại Hoàng vừa đánh nhau vừa nhìn về phía đĩa xiên nướng trên bàn.
Người đàn ông đi đầu đưa mắt ra hiệu, đám người còn lại bắt đầu bước về phía Tô Mộc.
Tô Mộc ném ghế lưu loát, bị mấy người kia đề phòng sẵn chặn lại quăng sang một bên.
“Á ——” Tiếng hét chói tai truyền đến từ phía Manh Manh.
Động tác tiếp theo của Tô Mộc cũng bị bao phủ trong tiếng hét của cô ấy.
Ngay sau đó, khuôn mặt nhỏ đáng yêu trở nên âm trầm nhìn chiếc bánh kem bị ghế dựa ném trúng, không biết đang nghĩ gì.
Hóa ra lúc mọi người đang "chơi" ném ghế cũng là lúc nó bị ném qua phía bàn ăn.
Giờ phút này, thức ăn, bát đũa trên bàn cơm đều bị làm cho lộn xộn.
Một chân của cái ghế dựa đầy bụi bặm đang dẫm đạp lên chiếc bánh kem của Manh Manh.
Vũ Trụ nhanh chóng nhét thịt nướng trên tay vào trong miệng, sau đó kéo Phong Dĩ ra xa hơn mười mét.
Đinh Quảng Bạch duỗi tay kéo Tô Mộc chạy vào trong quán ăn.
Tô Mộc hơi khó hiểu đứng ngoài cửa quán nhìn ra.
Hai tay Manh Manh nâng bánh kem, dáng người nhỏ xinh đứng trước mặt đám người đó.
“Bánh, kem, của, tôi…… mấy người, vậy mà, lại đập nát bánh kem của tôi!”
Khuôn mặt đang rũ xuống, lúc nâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cong-luoc-dinh-che-boss-vai-ac-co-mot-khong-hai/995336/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.