Editor: Tieen
Thanh Diệp không rõ, vạn năm đã trôi qua, hắn cũng chưa từng động tâm, nhưng duy nhất chỉ có sau khi nhìn thấy tiểu Địa Tiên này, rõ ràng có mục đích tiếp cận hắn như thế, hắn vẫn bị trêu chọc.
Giống như hắn giam cầm bất an nhiều năm, thể xác và tinh thần như bèo trôi, đều sau khi gặp cô tìm được nơi thuộc về.
Trong cơ thể từng phút từng giây đều có hàn lệ âm u lạnh như băng nhào tới cắn nuốt hắn, tất cả đều tắt lửa chìm trong biển rộng.
Đây chính là số mệnh, hắn tồn tại trên thế gian vạn năm, cuối cùng quy về hai chữ định mệnh.
Mà Tô Mộc đối với Thanh Diệp trong nháy mắt cảm thấy bất lực.
Gϊếŧ không được, đánh không lại.
"Tiên Tôn, thân thể ngài tôn quý, tiểu khách điếm này cùng thân phận ngài không phù hợp."
Ngụ ý, nếu đã ghét bỏ, cho nên ngài mau đổi chỗ khác đi.
"Bản tôn ngay cả ngươi cũng chấp nhận rồi, khách điếm này làm sao không thể tiếp nhận?"
Tô Mộc: "..."
Hiếm khi cô có cảm giác muốn khâu miệng hắn, bóp chết hắn.
"Tiên Tôn ủy khuất." Tô Mộc nhàn nhạt nói.
Thanh Diệp nghe giọng điệu không lạnh không nóng của cô, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo, cả phòng đổi mới.
Hương vị thanh mát vờn quanh người, Thanh Diệp lười biếng ngồi xuống ghế của mình, nghiêng trán, cổ áo lỏng lẻo, mơ hồ có thể thấy được da thịt rắn chắc kia.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cong-luoc-dinh-che-boss-vai-ac-co-mot-khong-hai/2339658/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.