Editor: Yenncuteee_
Beta: Tieen
"Thầy giáo, tôi không có tiền." Cô không cần ai đến chia sẻ ngôi nhà nhỏ của mình.
Thiên Qua lái xe khẽ cười ra tiếng: "Tôi có, nuôi em mấy đời vẫn dư dả."
"Thầy giáo, tiền của thầy có thiếu bạn gái không?" Tô Mộc nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi, khó có được nhìn thấy con ngươi lạnh nhạt của cô sáng lên, phá lệ động lòng người.
Anh còn không bằng tiền sao...
"Chủ nhân của nó thiếu." Thiên Qua cười nói, đáy lòng rung động càng lúc càng rõ ràng.
Cùng với bầu trời mây đen dày đặc trong thời gian ngắn, có sấm sét xuất hiện.
Tô Mộc chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, những gì định nói đều thành ho khan.
"Khụ khụ khụ..."
Thiên Qua thấy cô có chút không thích hợp, lập tức dừng xe ở ven đường.
"Mạnh Tịch, em làm sao vậy?"
"Khụ khụ khụ khụ... Sốt. "Nguyên chủ thời tiết mưa sẽ phát sốt, đây là tật xấu từ nhỏ đã lưu lại, lúc còn ở trong rừng rậm, nhiều lần suýt chút nữa đã bệnh chết.
Tô Mộc vốn tưởng rằng không có vấn đề gì lớn, hiện tại mới cảm nhận được bệnh này có bao nhiêu khó chịu.
Nóng đến vô lực, đầu nặng như rót chì, cảm giác vô cùng không tốt này, làm cho cô nghĩ đến cảm giác kiếp trước lần cuối trở lại căn cứ.
Thiên Qua đưa tay sờ sờ trán cô, Tô Mộc theo bản năng phản ứng lại, nhưng chỉ có thể giơ tay lên đánh vào tay anh, giống như mèo con yếu ớt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cong-luoc-dinh-che-boss-vai-ac-co-mot-khong-hai/2339489/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.