Chương trước
Chương sau
Nam nhân thấy bé con chắc chắn như vậy cũng liền tin, đang muốn tiếp tục đi tiếp, ở phía trước không biết từ bao giờ xuất hiện một bóng người
Chính là nam tử vừa rồi, một thân bạch y lười biếng dựa vào tường
Những gì hai người vừa nói, Lãnh Tử Nguyệt đã ở bên cạnh nghe hết, có lẽ Thượng Quan Dực không nhận ra nàng, tưởng là người xấu nên mới chạy
Lãnh Tử Nguyệt thở dài bất đắc dĩ: " Dực nhi, con làm vậy tim ta đau lắm nha "
Nghe được giọng nói quen thuộc, Thượng Quan Dực khẽ gật mình, vui sướng thốt lên
" Nương?! "
Lãnh Tử Nguyệt đi ra từ trong góc khuất, cả người cũng dần hiện rõ ra, đúng là khuôn mặt mà Thượng Quan Dực quen thuộc
Nhóc con không chần chừ mà vụt chạy đến, ôm chặt chân nàng
" Nương, sao giờ người mới đến đón con, Dực nhi trong mấy ngày nay sống rất cực khổ a "
Nam nhân đứng ở một bên sững sờ nghe mà khóe miệng giật giật
Lãnh Tử Nguyệt cũng nhìn Thượng Quan Dực từ trên xuống dưới, cũng không thấy nhóc con cùng hai chữ cực khổ có cái liên quan gì đến nhau
Đưa tay xoa đầu thằng bé, nàng hướng nam nhân mỉm cười xin lỗi
" Chắc mấy ngày nay thằng bé đã gây rắc rối cho các hạ nhiều rồi, thật xin lỗi "
Nam ngân cuối cùng cũng tiếp thu xong chuyện vừa rồi sảy ra, rất tự nhiên mà xua tay
" Cũng không có gì, thằng bé cũng rất ngoan, nhưng sau này nên để tâm một chút "
Lãnh Tử Nguyệt gật đầu, sau đó dẫn Thượng Quan Dực rời đi
Trở về hiện tại, Lãnh Tử Nguyệt vẫn nằm đó ôm Thượng Quan Dực, nhẹ vỗ về sau lưng thằng bé
" Dực nhi, dạo này con có tập luyện chăm chỉ không? "
Thượng Quan Dực nằm trong lòng nàng gật gật đầu
" Có ạ, con tập xong mới đi chơi "
Lãnh Tử Nguyệt hài lòng gật đầu, giọng cũng mềm nhẹ đi
" Vậy thì tốt, văn có thể không ra gì nhưng võ thì phải thật giỏi, ta không muốn con bị tổn thương "
" Nương yên tâm đi " Thượng Quan Dực ngẩng đầu lên " Con nhất định sẽ trở thành một người văn võ xong toàn, để sau này có thể bảo vệ nương "
Lãnh Tử Nguyệt từ từ nhắm mắt lại, khóe môi không tự chủ khẽ cong lên
Một tháng trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã đến ngày Thượng Quan Kỳ phải xuất phát lên đường ra biên quan
Trong hoàng cung từ nhỏ đến lớn đều đồng loạt cung tiễn hắn lên đường
Thượng Quan Kỳ: " A Dật, chuyện ở đây liền giao cho đệ "
Thượng Quan Dật: " Hoàng huynh yên tâm "
Thượng Quan Kỳ cũng dặn dò vài câu với hoàng hậu, cuối cùng nhìn về phía Lãnh Tử Nguyệt, cả hai khẽ gật đầu với nhau, sau đó Thượng Quan Kỳ liền rời đi
Trở về An Nguyệt Cư, Hạ Nhi khó hiểu nhìn Lãnh Tử Nguyệt đang thu thập hành lý
Hạ Nhi: " Chủ tử, người định đi đâu sao "
Lãnh Tử Nguyệt nhét nốt bộ y phục cuối cùng vào túi, sau đó đứng lên nhìn Hạ Nhi
" Ừ, ta muốn đi du ngoạn một thời gian, Dực nhi giao cho ngươi chăm sóc vậy "
Hạ Nhi không thể tin mở to mắt: " Không được, chủ tử, người đi một mình như vậy rất nguy hiểm "
Lãnh Tử Nguyệt không sao nói: " Yên tâm, chỉ đi chơi một chút thôi, ngươi không được đi theo "
Nàng vỗ nhẹ lên vai Hạ Nhi: " Đây là mệnh lệnh "
Nói xong câu đó, chưa để Hạ Nhi kịp phản ứng, Lãnh Tử Nguyệt đã biến mất ở bên cạnh
Hạ Nhi sững sờ mở to mắt, sau đó dùng hết sức kêu lên
" CHỦ TỬ!! "
Thượng Quan Dực đang luyện kiếm bên ngoài nghe vậy giật mình, xuýt làm rớt kiếm, vội vàng chạy vào trong
" Hạ Nhi, sảy ra chuyện gì? "
Hạ Nhi mím môi, vẻ mặt một lời khó nói hết
" Tiểu điện hạ, chủ tử... chủ tử người một mình đi du ngoạn rồi "
Thượng Quan Dực trực tiếp ngây người tại chỗ
Giờ đây Lãnh Tử Nguyệt vẫn đang từ từ bình tĩnh lết xác ở trong rừng, nàng cũng không hẳn là đi du ngoạn gì, mà là lén theo sau Thượng Quan Kỳ ra chiến trường
Nhưng trước khi đi, nàng tiện đường đến bãi săn lôi bạch hổ đã lâu không gặp đi theo
Từ đây đến chiến trường nhanh nhất là mất chín mười ngày, chậm nhất cũng phải nửa tháng
Đến khi sắp đến nơi, Lãnh Tử Nguyệt cho bạch hổ ẩn núp ở gần đấy, mình thì cưỡi ngựa đến gần đoàn binh lính
Thấy có người cưỡi ngựa đến, tất cả binh lính nhanh chóng trở nên cảnh giác
Thượng Quan Kỳ đi ở đầu, cũng quay lại nhìn, thấy người đến vẫy tay với mình, hắn nhíu mày
Bóng dáng rất quen thuộc
Đến khi rốt cuộc cũng nghĩ ra giống ai, mày hắn nhíu càng chặt, cũng cho ngựa chạy về phía đấy
Quả nhiên là nàng
Lãnh Tử Nguyệt cho ngựa dừng lại, mỉm cười với hắn
" Ngạc nhiên không, ta đến đây với ngươi này "
Thượng Quan Kỳ sầm mặt, lòng có chút phức tạp
" Nơi này rất nguy hiểm, nàng đến đây làm gì? "
Thấy hắn có vẻ rất không vui, Lãnh Tử Nguyệt rất khó hiểu
" Ngươi không vui sao, tại sao ta không được đến? "
Thượng Quan Kỳ hít một hơi thật sâu, không trả lời nàng mà quay đầu gọi một người đến
" Ngươi đưa Lãnh phi về cung đi "
Lãnh Tử Nguyệt sững sờ: " Ta không muốn về "
Thượng Quan Kỳ tức giận: " Tử Nguyệt! Nàng đừng tùy hứng nữa, mau về đi "
Lãnh Tử Nguyệt cũng nhíu mày: " Ngươi không cần lo, ta rất lợi hại, sẽ không gặp nguy hiểm "
Đương nhiên Thượng Quan Kỳ không tin, dứt khoát quay đầu
" Đưa nàng về "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.