Bốn ánh mắt nhìn nhau, người phụ nữ ngồi ở đó đánh giá Lãnh Tử Nguyệt từ trên xuống dưới, không nhịn được chậc một tiếng
" Lâu rồi không gặp, sao con vẫn kém cỏi thế nhỉ? "
Lãnh Tử Nguyệt nâng mắt nhìn lại, mí mắt khẽ giật một cái rất nhẹ
" Có lẽ, là do di truyền thì sao? "
Lãnh Như Sương khẽ nhếch khóe miệng, quyến rũ cười
" Đúng vậy, chính là di truyền cái gen kém cỏi của cha con đó "
Mặt Lãnh Tử Nguyệt lạnh đi, tia sáng trong mắt nàng lóe lên, hướng người phía trên nhìn chằm chằm
Lãnh Như Sương thản nhiên nghiêng đầu một cái tránh đi vệt sáng, ghế tựa phía sau ngay lập tức xuất hiện một vết rạch dài
" Mới đó đã tức giận rồi sao, chẳng có chút tiền đồ gì cả "
Lãnh Tử Nguyệt: " Lãnh Như Sương, đánh một trận đi "
Lãnh Như Sương bĩu môi, tựa vào ghế: " Ngày càng không có quy củ, phải gọi là mẹ "
Lãnh Tử Nguyệt thở dài: " Xin lỗi nha, mẹ ta xuống mồ rồi "
Lãnh Như Sương khẽ híp mắt lại, đây là rủa bà chết sao? Trong chốc lát, không hiểu vì sao hai người đã lao vào đánh nhau, mọi thứ xung quanh cũng bị tác động làm sụp đổ xuống
Ở một nơi khác, Lãnh Tử Minh sau khi biến mất liền đi tìm đám huynh muội của mình, nhưng khi đến nơi, cửa vừa mở ra thì đã bị trấn động dưới chân làm lảo đảo, suýt nữa không đứng vững mà ngã nhào ra đất
Lãnh Tử Tâm cũng có mặt ở đó, hơi nhíu mày hỏi
" Nhị ca,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-con-duong-cong-luoc-nam-than/1197308/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.