Lãnh Tử Minh ánh mắt phức tạp nhìn Lãnh Tử Nguyệt
" Em chắc là mình sẽ thắng nổi ta sao, đừng quên nếu không được sẽ bị phản phệ đó "
Lãnh Tử Nguyệt không để ý cười cười
Sắc mặt Lãnh Tử Minh bỗng nhiên biến đổi, muốn mạnh mẽ dùng lực thoát tay ra khỏi cơ thể anh nhưng không thể thành công
Lãnh Tử Nguyệt: " Anh coi thường người khác quá rồi đó, đừng quên ta là ai "
Lãnh Tử Minh trầm mặc, cảm nhận thấy linh hồn của mình càng ngày bị đẩy ra càng nhanh, tâm thần có chút hoảng hốt, đến cuối cùng, hắn đột nhiên thở dài cười nhẹ
" Anh thua rồi, lần này do anh khinh địch, nhưng lần sau sẽ không dễ dàng như vậy nữa,..."
Dừng một chút hắn nói tiếp
" Nhớ đủ một tháng liền trở về, nếu không hậu quả... "
Lãnh Tử Nguyệt: "...đã biết "
Nói xong, Lãnh Tử Minh liền nhắm mắt lại, đứng yên không còn động đậy nữa
Lãnh Tử Nguyệt từ từ lùi lại, thân thể thoát khỏi cánh tay kia, có chút đứng không vững
" Mất nhiều máu quá rồi "
[ Phải là sắp cạn máu rồi mới đúng ]
Lãnh Tử Nguyệt nhìn thi thể Lãnh Tử Minh, không đúng, giờ là Dương Tử Ngạn ở phía trước, hỏi hệ thống
" Hắn còn cứu được không? "
[ Tim hắn đã chết rồi, không còn cứu được nữa ]
Lãnh Tử Nguyệt trầm mặc, đột nhiên nhìn xuống phía ngực mình, mỉm cười nhợt nhạt
" Đã lừa bọn họ lâu vậy rồi,...cũng sắp đi rồi, làm một chút việc tốt cuối cùng này cũng không sao đâu nhỉ, nhỡ đâu sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-con-duong-cong-luoc-nam-than/1197305/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.