Sau một lúc, Lãnh Nhược Hy dần buông Lãnh Tử Nguyệt ra, mình thì lùi về sau một bước
" Anh tỉnh lại từ bao giờ? Sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa "
Lãnh Tử Nguyệt: " Anh mà còn nghỉ thêm nữa thì người cũng mọc rễ luôn rồi "
Nhìn hai người đã tách ra, Nguyên Hạo vốn muốn tiến lên từ lâu, ngay lập tức liền xông tới, cười cười vỗ vai anh
" Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, có biết bọn này lo lắng thế nào không hả? "
Lãnh Tử Nguyệt bất đắc dĩ cười: " Tôi cũng không nghĩ tới mình lại yếu như vậy "
Huân Từ Liêm từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng, tầm mắt cẩn thận nhìn xung quanh một lượt rồi nói
" Ở đây không tiện, về trước rồi nói sau"
Tất cả cùng gật đầu rồi đi về căn nhà đang ở
" Đại ca, cứ để bọn họ đi như vậy sao? "
Tên dẫn đầu nhìn theo bóng lưng đoàn người rời đi mà nhíu mày
" Tạm thời bỏ qua cho hắn, sớm muộn gì tao cũng sẽ xả được mối hận này "
Bọn họ vừa trở về thì Nhậm Doanh cũng từ trong bếp đi ra, nhìn thấy mấy người họ, bà liền mỉm cười nói
" Về rồi sao? Cơm tôi nấu xong rồi, để tôi mang ra cho mọi người "
Nhìn một bàn ăn không thiếu rau thiếu thịt, Lãnh Tử Nguyệt liền biết bọn họ trải qua một tháng cũng không có mấy khó khăn
" Vật tư không phải đang ở chỗ tôi sao? Những thứ này là mọi người ra ngoài tìm sao? "
Huân Từ Liêm gật đầu: " Những ngày qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-con-duong-cong-luoc-nam-than/1197296/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.