Chương trước
Chương sau
HAPPY NEW YEAR ???
Năm mới chúc các bạn cùng gia đình sức khỏe dồi dào, lúc nào cũng vui vẻ và mãi mãi ở bên những người mình yêu quý
Tại đây mình cũng cảm ơn những độc giả đã đồng hành cùng mình trong suốt 1năm này, cho dù mình ra chương chậm, hay ngừng ra một thời gian, nhưng các bạn vẫn luôn đợi
Một lần nữa " CẢM ƠN CÁC BẠN RẤT NHIỀU!! "
__________Vào truyện ___________
Bên ngoài xe, từng người đi đi lại lại, dần dần đầy ắp người
Mặc dù bên ngoài không khí không còn trong lành như trước, nhưng dù sao cũng vẫn thoáng mát hơn khi ở trên xe, trước đây vì sợ tang thi nên không muốn xuống, nhưng bây giờ đã có quân đội bảo vệ, lá gan của mọi người cũng ngày càng lớn, thậm trí có người còn có thời gian đi trêu đùa phụ nữ, cướp bóc vật tư
Lãnh Tử Nguyệt thu hết tất cả vào mắt, anh cảm thấy những điều tiểu thuyết viết cũng không hẳn là sai, khi bị dồn ép vào đường cùng, mọi thứ xấu xa ẩn sâu bên trong mỗi người sẽ được bộc lộ hết ra ngoài
Anh nghĩ, nếu có một ngày mình cũng giống những người này, gặp được thứ không thể nào chống lại được, liệu...anh sẽ thế nào? Sẽ sợ hãi? Hay bình tĩnh đối mặt?
Lãnh Tử Nguyệt đột nhiên cảm thấy mình có chút buồn cười
Thôi...đến đâu thì đến, với anh mà nói, sống hay chết cũng chẳng khác gì nhau, sống thì tiếp tục cô độc du tẩu trên các thế giới, mà chết đi thì cũng chả còn biết cái gì nữa
Thở dài một tiếng, không muốn nghĩ linh tinh nữa, anh muốn xuống xe đi dạo một chút, nhưng lúc này Lãnh Nhược Hy ở bên cạnh liền mở mắt ra, hỏi anh
" Anh muốn ra ngoài sao, em đi cùng anh "
Lãnh Tử Nguyệt lắc đầu: " Không cần đâu, anh muốn yên tĩnh một mình "
Trầm mặc một lúc Lãnh Nhược Hy vẫn gật đầu
" Vậy anh phải cẩn thận "
" Ừm "
Lãnh Tử Nguyệt mở cửa ra ngoài, bây giờ đã là ban đêm, vì không muốn để tang thi chú ý, nên từng người cố gắng không để tạo ra tiếng động, ngay cả đốt lửa sưởi ấm cũng không dám, nhưng mà có chắc nhiều người ở chung một chỗ như vậy, mùi thịt người nồng đậm như thế này sẽ không hấp dẫn tang thi lại sao?
Thôi vậy, dù sao cũng không liên quan đến anh, có gì nguy hiểm thì lôi cả nhóm chạy trước là được
Lãnh Tử Nguyệt cứ đi về phía trước, thật lâu, đến lúc phản ứng lại thì đã đi rất xa so với chỗ đoàn đội dừng chân
" Vừa rồi đi đường nào ý nhỉ? "
Anh đột nhiên hoang mang, không phải lúc nãy mình chỉ đi thẳng thôi sao, tại sao bây giờ lại xuất hiện nhiều chỗ rẽ như vậy...
Đúng lúc này, từ đằng sau Lãnh Tử Nguyệt đi đến, Huân Từ Liêm cất tiếng hỏi:
" Cậu một mình đến đây làm gì? "
Thấy y đến, Lãnh Tử Nguyệt như nhìn thấy cứu tinh, anh nhanh chóng chạy đến
" Tôi bị lạc đường, mà sao anh lại ở đây? "
Huân từ liêm: "... đi dạo "
" A, vậy thật là trùng hợp, tôi cũng đang đi dạo này, chẳng qua không hiểu sao lại tự nhiên lạc đường "
Huân từ liêm đột nhiên nhìn Lãnh Tử Nguyệt, thấy anh vẫn như mọi ngày, không có gì thay đổi, nhưng từ trước đến giờ khả năng nhìn mặt đoán ý của y luôn rất chuẩn, rất dễ dàng có thể nhận ra điều Lãnh Tử Nguyệt thể hiện ra vốn không phải là thật
" Vì chuyện sáng nay sao? "
Lãnh Tử Nguyệt khó hiểu
" Hả? "
Huân từ liêm: " Cậu khó chịu vì chuyện sáng nay sao? "
"....."
Huân từ liêm nói tiếp: " Sáng nay tôi đã trơ mắt nhìn người phụ nữ đó rời đi mà không làm gì,... xin lỗi "
Lãnh Tử Nguyệt thở dài một hơi, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen kịt không một tia sáng
" Không, dù anh có muốn làm gì người ta thì cũng không thể làm được đâu,...cô ấy rất mạnh "
Ngay cả anh cũng không dám chắc, nếu người đó muốn đi, có thể ngay cả anh cũng không cản được
Huân từ liêm: " Nói vậy thì đúng là cậu đang buồn phiền vì chuyện này "
Lãnh Tử Nguyệt trầm mặc không nói gì, đến khi Huân Từ Liêm nghĩ anh sẽ im lặng mãi, anh lại trầm giọng lên tiếng
" Quay về thôi, đàn tang thi đang đến đây "
Mặc dù có hơi kinh ngạc, nhưng Huân Từ Liêm vẫn biết, Lãnh Tử Nguyệt sẽ không lấy chuyện này ra đùa, hai người nhanh chóng quay trở lại
Bọn họ vừa về đến nơi liền thấy một màn xung đột đang diễn ra, Huân Thừa Dụ ở chính giữa mặt đầy nước mắt đang bị một gã đàn ông tóm lấy tay, dường như đang muốn mang hắn đi
Nhậm Doanh thì ở một bên níu kéo ống tay áo Tần Lãng, muốn bọn họ cứu giúp nhưng hình như bọn hắn không có ý định đó, chỉ đứng ở một bên nhìn
Lãnh Tử Nguyệt nhíu mày, không nói rõ được cảm tưởng hiện giờ của mình, nhìn gương mặt có chút giống trong quá khứ kia, anh vẫn không tự chủ được mà có chút không nỡ
Đang muốn đi qua bên đó, anh liền bị một cánh tay cản lại, Lãnh Tử Nguyệt khó hiểu nhìn qua
" Anh cản tôi làm gì? "
Huân từ liêm: " Cứ để Huân Thừa Dụ chịu khổ một chút đi, như thế nó sẽ biết điều mà an phận hơn "
Lãnh Tử Nguyệt hơi mím môi, nhìn y hỏi:
" Anh có vẻ như rất không thích cậu ta? "
Huân từ liêm cười lạnh: " Làm gì có người nào lại đi thích con của tiểu tam đi hại mẹ mình cơ chứ "
Lần này Lãnh Tử Nguyệt không nói gì nữa, sự thật đúng là vậy mà, nguyên chủ thật ra cũng không thích Lãnh Nhược Hy, đến khi anh đến cũng chỉ là lợi dụng mà thôi
Huân từ liêm thấy anh đột nhiên im lặng thì cũng chỉ nhìn qua một cái, lúc này, Huân Thừa Dụ đột nhiên quay lại, đúng lúc nhìn thấy hai người bọn họ, một tia hi vọng lại dâng lên
Không biết thiếu niên lấy được sức mạnh từ đâu, cánh tay vốn đang giãy giụa yếu ớt đột nhiên tăng thêm lực, lập tức giật mạnh ra, Huân Thừa Dụ liền lao về phía Lãnh Tử Nguyệt
Trong phút chốc không kịp đề phòng, Lãnh Tử Nguyệt bị một thân ảnh lao đến, ôm chầm vào người
Vì lực quá mạnh, thân thể anh bị ngã về đằng sau, đúng lúc này Tiểu Bạch Lang lao đến, dùng bộ lông mềm mại của mình đỡ anh, ngăn không cho anh bị thương
Tiếng Huân Thừa Dụ nức nở vang lên
" Tử Nguyệt ca cứu em, bọn họ đều là người xấu! "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.