Sau khi nói xong câu đó, Huân Từ Liêm liền nhận được một cái trừng mắt của Lãnh Tử Nguyệt
Anh hít một hơi thật sâu, đưa hai tay lên nắm cổ áo, " xoẹt " một tiếng liền xé nó ra làm đôi
Lãnh Nhược Hy kinh ngạc nhìn hành động của anh, thấy anh ghét bỏ ném chiếc áo bẩn sang một bên, cô bừng tỉnh
Anh ấy...bị ám ảnh cưỡng chế sao?
" Anh hai... "
Lãnh Tử Nguyệt nặng nề thở ra thở ra một hơi,
" Anh không sao chứ? Sắc mặt anh rất khó coi "
Huân Từ Liêm cũng nhìn Lãnh Tử Nguyệt, giờ đây nửa thân trên anh không mặc gì, để lộ ra cơ bắp cân xứng hoàn mỹ
Thấy cơ thể anh mặc dù đã thả lỏng, nhưng tâm trạng vẫn rất tệ, y hỏi:
" Cậu có muốn tắm chút không? "
Lãnh Tử Nguyệt nhìn về phía y, nói cùng chất giọng đè nén khàn khàn: " Lấy cho tôi viên kẹo bạc hà "
Huân Từ Liêm không nói gì, quay người rời đi
" Anh hai..."
Lãnh Nhược Hy nhíu mày nhìn anh, muốn nói rồi lại thôi, Lãnh Tử Nguyệt nhìn thấy, liền biết cô đang nghĩ gì
" Đừng nghĩ lung tung, anh không có bị bệnh, chỉ là mấy thứ đồ chơi này thật sự... " Chưa nói hết câu, mặt anh đã càng ngày càng đen
Vốn Lãnh Tử Nguyệt chỉ bị mắc bệnh sạch sẽ loại nhẹ mà thôi, nhưng thật sự cái thứ này quá kinh khủng, khiến anh có chút chịu không nổi, thật không hiểu sao mấy người này khi đối mặt với nó lại có thể mặt không đổi sắc như vậy
" Em ở đây, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-con-duong-cong-luoc-nam-than/1197283/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.