Chương trước
Chương sau
Tát Nặc Tư Hạ tiến lên đứng cạnh Lãnh Tử Nguyệt, hướng Tát Nặc Từ Du chào hỏi " Nhị ca "
Tư Đồ Nặc Vũ:" Nhị điện hạ "
Dạ Ảnh chỉ thờ ơ gật đầu một cái
Tát Nặc Từ Du nhẹ cười " Lâu lắm rồi chúng ta chưa có mặt đầy đủ như vậy nhỉ? "
Dĩ Phong đồng ý gật đầu " Đúng là đã lâu rồi, vậy thì hôm nay cả hai hãy tận hưởng thật tốt đi "
Nói xong hắn liền quay đầu, ra hiệu cho người đứng đằng sau
Không đến một lúc, từ bên ngoài một đoàn người bưng đồ uống đi ra, trong những cái ly chứa đầy chất lỏng màu đỏ tỏa ra hương vị làm huyết tộc xung quanh phấn khích
" Mọi người cứ tự nhiên "
Tát Nặc Dĩ Phong vừa nói vừa lấy một ly đưa cho Tát Nặc Từ Du bên cạnh, người phục vụ cũng đưa đến bên cạnh ba người Tát Nặc Tư Hạ
Tát Nặc Tư Hạ nhíu mày, nhìn về phía Lãnh Tử Nguyệt, thấy cô không có cảm giác khó chịu mà chỉ tập trung ăn bánh kem thì mới yên tâm
Dạ Ảnh nhìn nhìn cái ly trên tay, hơi nheo mắt lại nhưng cũng không nói gì
Hàn huyên một hồi, cảm giác có chút khát, liền nâng chiếc ly đến bên miệng, chuẩn bị uống, đột nhiên Tát Nặc Tư Hạ cùng Tư Đồ Nặc Vũ dừng lại động tác, mày nhíu chặt lại " Chờ chút, đừng uống "
Tát Nặc Dĩ Phong nghi hoặc " Sao vậy? "
Tát Nặc Từ Du cũng nhìn hắn
Tư Đồ Nặc Vũ đưa chiếc ly đến cạnh mũi ngửi ngửi " Trong huyết dịch có mùi lạ "
" Mùi lạ? Có sao? " Sau đó đưa chiếc ly lên ngửi thử, nhưng không có ngửi ra cái gì
Tát Nặc Tư Hạ cùng Tư Đồ Nặc Vũ quay sang nhìn nhau, có thể nhìn thấy nghi hoặc trong mắt đối phương
Đột nhiên bên cạnh có một tiếng hét, tất cả nhìn sang, chỉ thấy một gã huyết tộc đang điên cuồng cắn vào cổ cô gái loài người
Một mùi máu nồng nặc xộc thẳng vào mũi, những huyết tộc khác cũng bắt đầu trở nên điên cuồng, giống như mất đi lý trí mà quay sang cắn xé con người xung quanh, có huyết tộc ngay cả đồng loại cũng không tha
Nhóm người Tát Nặc Tư Hạ cả kinh, không hiểu chuyện gì đang sảy ra, đến khi hồi thần lại, liền thấy một huyết tộc đang lao về phía Lãnh Tử Nguyệt, ý đồ muốn cắn cô
Đồng tử Tát Nặc Tư Hạ co rút, dường như không cần suy nghĩ, thân mình đã lao đến chắn trước mặt cô, đá bay tên huyết tộc
Dạ Ảnh cũng không chậm, Tát Nặc Tư Hạ vừa quay đầu đã thấy hắn kéo cô đến phía sau bảo hộ
Lãnh Tử Nguyệt nhìn hai nam nhân trước mặt, rũ mắt xuống, hít một hơi thật sâu như đang đè nén cái gì đó, bàn tay buông xuống cứ nắm vào rồi lại mở ra, lặp đi lặp lại
Mùi máu thật nồng...khó chịu quá...thật ngứa tay...
Sắc mặt Tát Nặc Dĩ Phong trầm xuống " Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? "
" Trong huyết dịch có vấn đề " Tát Nặc Tư Hạ nói, xung quanh hắn ẩn hiện sát khí, ánh mắt nhìn chằm chằm Tát Nặc Dĩ Phong
Tát Nặc Dĩ Phong không chút cố kị nhìn lại hắn " Không phải ta "
Tát Nặc Tư Hạ " Tôi biết, nhưng những người khác có nghĩ như vậy không, dù sao, huyết dịch cũng là do người của anh chuẩn bị "
Cả đám rơi vào trầm mặc, không có một ai nói gì mà cảnh giác nhìn xung quanh
Lãnh Tử Nguyệt sau khi bình tĩnh lại, theo thói quen liếc nhìn xung quanh tìm bóng hình Ái Nhĩ Lạc
Chỉ thấy lúc này cô ta đang được Liễu Bằng bảo hộ sau lưng, ánh mắt thờ ơ mà nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mặt, tựa hồ còn có chút hưng phấn
Lãnh Tử Nguyệt tiến lên kéo kéo áo Tát Nặc Tư Hạ, hắn quay đầu lại, nghi hoặc nhìn cô, nhỏ giọng hỏi " Sao vậy? "
Lãnh Tử Nguyệt mím môi, tiến lên sát hắn nhỏ giọng " Anh có thể áp chế bọn họ "
" Hử? " Tát Nặc Tư Hạ khó hiểu
" Huyết mạch của anh cao hơn rồi, giờ đã có thể áp chế bọn họ " Lãnh Tử Nguyệt nhắc lại
Tát Nặc Tư Hạ nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, lóe lên rồi nhanh chóng trở lại bình thường, trực giác mách bảo hắn, cô không phải là một người bình thường, không những về chuyện máu của cô đặc biệt, mà trên người cô cũng ẩn chứa rất nhiều bí mật
Hắn luôn nghĩ rằng sẽ có một ngày cô sẽ nói cho mình biết tất cả, nhưng mà...cô cứ như càng ngày cách mình càng xa...
Tát Nặc Tư Hạ cúi đầu xuống, che đi cảm xúc nơi đáy mắt
Một luồng áp lực lấy Tát Nặc Tư Hạ làm trung tâm mà bao trùm cả dinh thự, những huyết tộc đang điên cuồng cắn xé máu thịt đột nhiên như bị nhấn nút tạm dừng mà dừng lại, tất cả không hẹn mà cùng hướng về phía hắn, có huyết tộc không chịu nổi áp lực mà quỳ xuống nền nhà
Đám người Tát Nặc Dĩ Phong cùng Tư Đồ Nặc Vũ cả kinh mở to mắt nhìn nam nhân cả người đầy hơi thở áp lực, cảm giác cơ thể như theo bản năng mà thuần phục hắn
Khí tức này...
" Huyết...Vương?! " Tát Nặc Dĩ Phong buột miệng nói một câu dẫn đến những ánh mắt kinh ngạc cùng sợ hãi của mọi người
Lãnh Tử Nguyệt liếc nhìn biểu cảm không thể tin trên khuôn mặt mặt Ái Nhĩ Lạc mà mặt không cảm xúc
Chán quá...
Muốn sang thế giới mới...
Không biết khi xiên chết nữ chủ thì có thể rời đi luôn không nhỉ...
[……]
[ Kí chủ, xin đừng dại dột, chơi vậy không vui đâu...] Hệ thống vừa nói vừa lấy khăn lau mồ hôi lạnh đầy đầu
Kí chủ nhà nó chính là luôn muốn chơi lớn như vậy...thật đáng sợ!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.