Tối hôm đó, Lăng Hàn lẻn vào trúc lâm, đến trước cửa phòng của nàng, hắn đứng ở ngoài cửa suy nghĩ có nên vào hay không, đột nhiên bên trong có tiếng âm thanh đồ vật bị vỡ
Lăng Hàn giật mình, vội đẩy cửa đi vào
Đập vào mắt hắn chính là thân ảnh nữ tử bạch y người đầy máu nằm trên đất, bộ ấm chén trên bàn cũng rơi xuống đất vỡ tan
Lăng Hàn hoảng hốt mà tiến đến nâng Lãnh Tử Nguyệt dậy, nhưng... hắn lại không thể đến gần nàng
Xung quanh Lãnh Tử Nguyệt bao trùm một tầng ma khí dày đặc, bên phía ngoài lại có linh khí giam cầm, dù Lăng Hàn có làm cách gì cũng không thể đến gần
" Không phải vẫn còn mười năm nữa hay sao, tại sao bây giờ linh lực của nàng ấy đã bắt đầu cạn kiệt rồi?! "
Lăng Hàn luống cuống không nghĩ được cái gì chỉ biết lao đầu xông vào, dần dần thân thể hắn xuất hiện vô số vết thương lớn nhỏ nhưng hắn có làm thế nào cũng vẫn không thể tới gần nàng được
Lãnh Tử Nguyệt mất dần đi ý thức, nếu nàng còn không tỉnh, linh lực nhất định sẽ bị ma khí ăn mòn, đến lúc đó cho dù là ai cũng không thể cứu được
" Tử Nguyệt!! Tử Nguyệt!! Nàng tỉnh dậy đi!! Tử Nguyệt!!... " Lăng Hàn gấp gáp mà gọi nàng, trong giọng mang theo sự bất lực, hắn không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng gặp nguy hiểm mà không làm được gì
"...cầu xin nàng...tỉnh dậy đi... " Nước mắt Lăng Hàn từng giọt rơi xuống, hắn bất lực mà quỳ xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-con-duong-cong-luoc-nam-than/1197214/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.