Thầm Miên vừa về đến nhà của mình liền nhìn thấy bóng lưng mảnh mai ngồi trên sofa. Cô nhíu mày một chút rồi cũng đi tới hỏi.
"Sao lại ở đây?"
Cô nhớ không lầm thì đây là Trần Khiết Khanh bạn thân của nguyên chủ Lục Tư Ân. Hai người bọn họ là thanh mai chúc mã còn cùng nhau lập nghiệp ở Mỹ. Nói cách khác thì người này chính là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty quản lý tài sản TOP. Một người luôn ở Mỹ trong cốt truyện chỉ suốt hiện vào một lần vào ngày Lục Tư Ân chết và đưa hài cốt của nguyên chủ về Mỹ thì tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây vào lúc này.
"Tớ không được ở đây sao?" Trần Khiết Khanh cười cười.
Nụ cười của cô quá đổi hiển nhiên khiến cho Thầm Miên cảm thấy không thích hợp. Cô không phán đoán được người này muốn gì.
Ở cốt truyện khi Lục lão gia mất, Lục gia bắt đầu tranh đoạt đến người sống ta chết và Lục Tư Ân đã bị sát hại trong cuộc tranh đoạt đó. Khi đó Trần Khiết Khanh vô cùng đau lòng bỏ hết công việc về nước rồi đưa hài cốt Lục Tư Ân về Mỹ. Từ đó không quay về nước lần nào nữa.
Đối với Thẩm Miên tình bạn này của bọn họ khá tốt nhưng cô không tin ai được. Dù sao đó cũng không phải bạn cô.
Mà nói đi cũng phải nói lại, căn nhà này Lục Tư Ân đang ở cũng của Trần Khiết Khang. Nhà người ta chứ cũng chẳng phải nhà cô.
"Lâu rồi không gặp. Không ôm tớ một cái sao?" Trần Khiết Khanh cười một cái rồi dang hai cánh tay ra.
Thẩm Miên thấy vậy liền bĩu môi. Cô nhanh chóng tránh sang một bên rồi lách qua người Trần Khiết Khanh.
"Không cần."
Nếu cái ôm này của Doãn Phúc Như thì may ra cô sẽ nghĩ lại.
"Phũ vậy? Cậu làm tớ buồn đấy."
Thầm Miên tự rót cho mình ly trà rồi uống một ngụm. Xong trực tiếp vào thẳng vấn đề hỏi.
"Nói đi, cậu về nước làm gì?"
Cô không tin một người bận rộn như Trần Khiết Khanh lại bỏ hết công việc ở Mỹ để trở về.
Trần Khiết Khanh bĩu môi một cái. Cô hoàn toàn không để ý đến điệu bộ xa cách của bạn mình mà vào thẳng vấn đề.
"Để đưa cậu về Mỹ."
Thầm Miên nghe vậy liền nhìn người trước mặt bằng ánh mắt quan sát. Cô không khỏi hoài nghi về con người này.
Chỉ là sau đó Trần Khiết Khanh liền ôm lấy cánh tay của cô rồi nũng nịu.
"Ai nha, cậu xem đó, công ty nhiều việc quá không ai phụ tớ gì hết, tớ đến thời gian đi xem mắt còn không có, sắp thành bà cô già rồi."
Thẩm Miên nhẹ nhàng tháo tay Trần Khiết Khanh ra khỏi cánh tay mình rồi cười một cái sau đó liền lạnh mặt.
"Tớ sẽ gửi đơn từ chức."
Cái lý do đó mà khiến cô tin hay sao. Trần Khiết Khanh rõ ràng có vấn đề nhưng cô tạm thời chưa biết cô ta có vấn đề ở đâu.
"Ưng, người điều tra Trần Khiết Khanh cho ta?"
Ứng Thừa Tướng nhìn Trần Khiết Khanh một lúc rồi máy móc lên tiếng.
"Không có vấn đề gì, chỉ là hiệu ứng cánh bướm mà thôi."
"Thật không?" Thầm Miên hỏi lại. Rõ ràng cô cũng chẳng tin tưởng gì cái hệ thống Ưng Thừa Tướng này.
Ưng Thừa Tướng nghe vậy liền xù lông.
"Ký chủ, cô thật là... Tôi đã kiểm tra rất kỹ rồi. Chỉ là do cô ngăn cản nam chính và nữ chính gặp mặt nên mới tạo ra hiệu ứng cánh bướm như hiện tại thôi. Cốt truyện hiện tại đã đảo lộn hết lên rồi."
Thầm Miên hừ một cái.
''Là do hệ thống các người vô dụng. Đến cả việc này cũng để xảy ra."
Ứng Thừa Tướng: "..." Nó muốn liều chết với ký chủ này quá.
Nó là hệ thống số một của game vậy mà bị Thẩm Miên biến thành một cái hệ thống vô tích sự. Nó thật khóc không ra nước mắt.
"Cậu nghĩ tớ sẽ duyệt đơn sao? Lục Tư Ân, cậu coi sự vất vả của chúng ta bao năm là cái gì vậy hả?" Trần Khiết Khanh nghe xong liền nổi đóa.
"Năm đó cả hai thành lập TOP đã hứa với nhau những gì cậu còn nhớ không?"
"Vừa về nước không bao lâu cậu đã quên hết rồi sao hả?"
Thẩm Miên: "..."
Cũng đầu phải chính miệng cô hứa. Là Lục Tư Ân hứa mà.
Thấy người đối diện không nói gì Trần Khiết Khanh liền hạ giọng xuống rồi đưa tay về phía Thẩm Miên.
"Tư Ân về Mỹ cùng tớ đi."
Có lẽ những lời này khi nói với nguyên chủ cô ấy sẽ không ngần ngại mà về nước cùng với Trần Khiết Khanh nhưng hiện tại Lục Tư Ân đã không còn, người trước mặt là Thẩm Miên và Thẩm Miên sẽ không bao giờ bỏ rơi
Doãn Phúc Như đề đi theo Trần Khiết Khanh.
"Tớ sẽ không đi đâu cả. Cậu đến từ đâu thì trở về nơi đó đi."
Thẩm Miên nói xong liền cầm lấy áo khoác một đường rời đi.
"Nhà của cậu, cậu cứ ở. Tớ ở khách sạn."
Trần Khiết Khanh nhíu mày. Cô nhìn theo bóng lưng đang khuất dần đó liền mím chặt môi, ánh mắt trở nên trầm tư, sau đó liền bật cười lớn. Cô biết người đó sẽ không dễ dàng cùng cô rời đi. Nhưng cô đã đánh đổi một cái giá quá đắc đến gặp lại cô ấy. Lần này cô không thể để vụt mất cô ấy nữa.
"Một lần gặp gỡ, vấn vương cả đời. Tiểu thư đáng kính của tôi, chúng ta lại gặp được nhau rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]