Thẩm Miên nhìn chàng thanh niên tầm mười bảy tuổi liền nở nụ cười. Tuổi trẻ quả nhiên sốc nổi mà. Bình thường cô sẽ không thèm tính toán nhưng ai biểu hắn là nam chính chứ. Nam chính sẽ có đãi ngộ khác nha.
"Cậu ghen tị à?" Cô nhếch môi cười nói. Trên mặt hận không thể khắc lên dòng chữ tôi cậy sủng sinh kiêu đấy làm gì được tôi nào, có ngon thì đầu thai lại đi.
Trần Doãn bất giác ngơ người. Người ở trước mắt thật sự là Trần Giản Miên chị cậu sao. Bình thường cậu nói thế nào chị cậu cũng im lặng hoặc nổi tính đại tiểu thư khóc nháo lên. Hôm nay còn đặc biệt biết phản bác.
"Ghen tị cái gì chứ? Ai ghen tị."
Trần Doãn cho dù là nam chính thì hiện tại cũng chỉ mới mười bảy tuổi. Bản tính ngại ngùng của cậu thiếu niên cho dù bằng cách nào cũng không che giấu được.
So với lão quái vật già như Thẩm Miên thật không khác gì sói với cừu.
"Tôi nói cho chị biết quốc có quốc..."
Thẩm Miên ngáy ngáy lỗ tai cắt ngang lời của Trần Doãn.
"Biết rồi, cậu định nói. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy... Chị đừng có cậy sủng sinh kiêu đúng không."
Trần Doãn: "..."
"Hai đứa đừng có cãi nhau. Còn Trần Doãn nữa con là con trai đã không bảo vệ được chị gái còn tỏ ra như vậy. Có muốn bị ăn đòn không" Trần phu nhân liếc mắt trừng Trần Doãn nhưng chỉ có sự can ngăn không hề có ý trách móc nặng nề. Cho dù bà thích con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-chiem-doat-nu-chinh/2944238/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.