Dung Âm nhận được lời lạnh nhạt của người trước mặt không hiểu sao lại có chút thất vọng. Cô rất muốn được trò chuyện nhiều hơn một chút với chị ấy giống như vị học tỷ kia.
"Đại tiểu thư, Hạ Sơ đã được thả, chị có sợ bị báo thù không?"
"Không." Thẩm Miên mặt không biến sắc cầm lấy bát yến chưng uống một ngụm. Đối với cô mấy trò vặt vãnh báo thù thiếu nữ chỉ là trò trẻ con.
"Được thả rồi sao?" Cô nhớ đến vế trên liền hỏi. Được thả sớm hơn dự tính của cô đó. Con nhà quý tộc thật sướng mà. Sự đối đãi cho dù ở đâu cũng quá khác biệt.
"Đúng ạ. Thật không công bằng mà. Thế giới này còn có công đạo không chứ?" Dung Âm nghe Trần Giản Miên hỏi liền trả lời với giọng điệu khá thất vọng xen lẫn bực tức.
Thẩm Miên uống một ngụm cuối cùng trong bát yến chưng, miệng khẽ nhếch môi đầy châm chọc, tay đặt cái bát rỗng lên bàn.
"Khi cô có tiền và quyền cô mới có thể nói đến công bằng. Còn hiện tại chỉ là mơ mộng hảo huyền."
Dung Âm khẽ cúi đầu. Lời của đại tiểu thư nói rất đúng. Từ lúc cô bước chân vào xã hội này cứ nghĩ sẽ tươi đẹp, ai ai cũng tươi cười hoà nhã như trong phim còn thực tế lại tàn khốc đến cay nghiệt. Từng mảnh vọng tưởng bị đánh bay đến không còn chút gì nhưng cô vẫn không muốn thoát ra khỏi nó.
Mỗi tối cô luôn nói với bản thân chỉ cần cố gắng thêm một chút cô sẽ được như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-chiem-doat-nu-chinh/2944009/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.