Hà Vận Cẩm liền đen mặt. Cô cảm thấy bản thân mình hôm nay khả năng nhẫn nại thật quá tốt. Nhưng có nhẫn nại thế nào cô hiện tại cũng thật muốn một phát bẻ cổ người này.
Kỷ Hành vừa về tới đã chạy một đường thật nhanh vào với bộ dạng vô cùng lo lắng. Nhưng khi hắn nhìn thấy người ngồi ở vị trí minh chủ và người đứng phía sau liền cau mày.
"Chị, chị không sao chứ? Bọn chúng chặn đường cứu viện, em tới trễ. Em xin lỗi." Hắn nhìn người ngồi trên ghế gia chủ với ánh mắt đằng đằng sát khí nhưng hắn biết rõ giờ phút này không thể hỏi hay chấp vấn chuyện đó.
"Ồ." Hà Vận Cẩm chưa kịp nói gì thì Thẩm Miên đã ồ lên với điệu bộ vô cùng thích thú. Nam chính này sao không đi làm diễn viên nhỉ. Hình như cả thế giới đã nợ hắn một giải Oscar rồi.
"Tôi ở trên sân thượng thấy mấy chiếc Cadillac đen dừng bên đường nhỏ trong hẻm trông rất thư thả. Xa quá mắt lại kém không đoán được là xe ai nữa." Thẩm Miên nói xong liền đứng dậy bỏ lên lầu để lại Hà Vận Cẩm đứng ở đó.
Hà Vận Cẩm không phải kẻ ngu ngốc mà không hiểu lời của cố vấn An Kỳ. Cô cau mày nhìn người thanh niên trước mắt.
Kỷ Hành theo cô lúc còn nhỏ xíu. Từ đứa trẻ chỉ cao đến ngực cô bây giờ đã cao hơn cô cả cái đầu. Từ bộ dạng như chú chim nhỏ cần cô bảo vệ bây giờ đã hoá thành hùng ưng với đôi cánh rộng có thể một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-chiem-doat-nu-chinh/2943925/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.