Vu Cận nhíu mày nhưng vẫn đi theo Thương Hoằng Vĩnh với trạng thái đầy đề phòng. Hắn không hiểu tại sao Thương Hoằng Vĩnh lại thay đổi lớn đến vậy nhưng cái cách Thương Hoằng Vĩnh thể hiện đã hoàn toàn áp đảo hắn. Đặc biệt là ngay lúc này cốt cách Thương Hoằng Vĩnh tạo ra chính là một bậc đế vương đầy uy nghi còn hắn lại không khác gì một tên cận thần.
Nhưng hắn hiểu rõ Thương Hằng Vĩnh không có đủ năng lực trở thành minh quân, nếu không nói Hạ Quốc không có Vu Cận hắn thì đã sớm trở thành thuộc địa trong tay Dạ Quốc hoặc một nước lân cận nào đó rồi.
Vu Cận đi theo phía sau nhìn Thương Hoằng Vĩnh nắm tay một cô gái thì nhếch môi. Đúng là hậu nhuệ nhà họ Thương, một lũ bất tài vô dụng.
Trong khi đó A Nhược Lan nhìn người vô cùng tự nhiên nắm tay mình kéo đi liền gọi.
“Hoàng đế biểu ca.”
Thẩm Miên: “...”
Cô trừng mắt với A Nhược Lan, xong lại trừng mắt với Ưng Thừa Tướng. Trong lòng không khỏi mắng chửi.
Chết tiệt. Cô làm sao quên mất chuyện này chứ. A Nhược Lan là biểu muội của cô, mẫu thân của cô ấy là em họ bên ngoại của mẹ Thương Hoằng Vĩnh. Tuy có họ hàng nhưng nói xa thì cũng khá xa, nói gần cũng không phải quá gần nhưng dù sao cũng chính là họ hàng.
“Gọi cái gì?” Thẩm Miên nhíu mày hỏi lại.
A Nhược Lan không hiểu chuyện gì vẫn ngây thơ mà lặp lại.
“Hoàng đế biểu ca.”
Vu Cận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-chiem-doat-nu-chinh/2943528/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.