"Mở cửa, Tần Vật, con mở cửa ra!" Ba Tần một đường đi theo bọn họ lên đây, nhưng vẫn không thể tới kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Vật đóng cửa phòng lại.
Ba Tần vô cùng lo sợ.
Ông nhớ tới ánh mắt lúc ấy khi ông nhìn thấy Tần Vật, âm u lạnh lẽo đáng sợ đến vậy, giống như xưa nay ông chưa hề quen biết Tần Vật vậy.
Ông không cần đoán cũng biết, Tần Vật kéo Bạch Sương vào trong đó là muốn làm cái gì.
Nhưng dù cho ông có đứng ngoài cửa gõ như thế nào đi chăng nữa, thì Tần Vật cũng không hề có ý định mở cửa.
Bạch Sương bị ném lên giường, rất nhanh đã bò dậy muốn rời đi.
Nhưng lại bị Tần Vật đang đứng bên giường đẩy một cái, cô lại tiếp tục ngã xuống giường.
Cả hai người bọn họ đều không nói chuyện, trong phòng có một loại trầm mặc kỳ dị.
Nhưng mỗi lần Bạch Sương muốn đứng dậy, Tần Vật lại nhẹ nhàng đẩy cô một cái, khiến cơ thể cô mất khi cân bằng, khiến cô lại lần nữa ngã xuống giường.
Cuối cùng, Bạch Sương cũng mệt mỏi.
Cô nằm trên giường nhìn Tần Vật, "Rốt cuộc phải như thế nào anh mới thả em đi?"
"Rất đơn giản." Tần Vật cúi người xuống, đôi mắt hơi hơi đỏ hồng nhìn vào Bạch Sương, giống như muốn nhìn vào tận sâu trong trái tim Bạch Sương vậy.
"Nói cho anh biết, tại sao em lại muốn trốn tránh anh."
Bạch Sương cũng không phải loại người lôi thôi dài dòng, nếu như sự việc đã đi tới bước này rồi, thì cho dù cô có nói ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-chi-nu-phoi-tai-thi-lao-dai/1052448/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.