"Anh là ai?" Tần Vật nhăn mày, dẫn đầu hỏi trước. Lời này vừa nói ra, Giản Dật Mặc cảm thấy anh đang giả vờ không biết. Bọn họ đã gặp mặt nhau hai lần rồi, cho là lần gặp đầu tiên trong quán bar Tần Vật không nhớ hắn. Nhưng tối qua ít người như vậy, bọn họ còn nói chuyện trong phạm vi gần, hắn không tin Tần Vật không nhớ được khuôn mặt này của hắn. "Tôi cũng không vòng vo nữa, tôi tên là Giản Dật Mặc, là tổng giám đốc của công ty mà Lâm Bạch Sương hiện tại đang làm." Giản Dật Mặc từ trên sofa đứng lên, đi qua, chìa tay ra với Tần Vật, "Xin chào, anh trai của Lâm Bạch Sương, anh Tần." Tần Vật chỉ liếc nhẹ cánh tay đang đưa ra của hắn một cái, không hề có ý đưa tay ra bắt lại, thái độ thập phần cao lãnh. "Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, nếu như anh tới muốn tìm tôi khám bệnh, thì hãy đợi một lúc, tôi cần nghỉ trưa." Giản Dật Mặc tức giận đến suýt chút nữa là bật cười. Hắn tới khám bệnh? Hắn trông rất giống một người có bệnh sao? "Anh Tần, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi không phải tới tìm anh khám bệnh, tôi là muốn tìm anh để nói về chuyện của Lâm Bạch Sương." Ý tứ từ chối của Tần Vật rất rõ ràng, "Chuyện của cô ấy anh không cần thiết phải nói với tôi, nếu như thực sự muốn nói, có thể trực tiếp đi tìm mẹ của cô ấy." "Không phải." Giản Dật Mặc giải thích nói: "Lúc trước tôi đã từng gặp được anh hai lần. Nhưng vào lúc đó tôi không biết anh là anh trai của Bạch Sương, cho nên trên phương diện thái độ có thể sẽ có một số chỗ không tốt lắm, hi vọng anh có thể hiểu và thông cảm." "Hai lần." Hàng lông mày anh tuấn của Tần Vật nhíu chặt, trong đầu đang nỗ lực tìm kiếm tin tức có liên quan đến người trước mặt này. Nhưng lại không chút kết quả. Anh căn bản không nhớ đã từng gặp Giản Dật Mặc ở chỗ nào. Giản Mặc Dật nói: "Đúng vậy, lần thứ nhất là ở quán bar, lần thứ hai là tối qua ở tiệm lẩu." Những lời này vừa nói ra, sắc mặt của Tần Vật liền xảy ra biến hóa nhỏ. "Anh nói tối qua chúng ta đã gặp nhau ở tiệm lẩu? Vậy anh còn nhớ là mấy giờ không?" "Khoảng 8 giờ, có chuyện gì sao?" Giản Dật Mặc khó hiểu mà hỏi. Tần Vật lắc đầu, "Không sao. Anh đã nói xong chưa, nếu đã nói xong rồi, vậy mời hãy anh rời đi trước." Giản Dật Mặc cảm thấy có chút kỳ lạ không nói rõ được cứ như vậy mà đi ra ngoài. "Sao lại kỳ lạ như vậy? Anh ta thực sự là Tần Vật mà mình gặp được tối hôm qua sao? Nhưng kết quả điều tra ra được là anh ta mà, ba của anh ta cũng xác thực đã tái hôn với mẹ của Lâm Bạch Sương." Giản Dật Mặc tự lẩm bẩm một mình, hơi hơi cúi đầu bước về phía trước, nhất thời không chú ý, đột nhiên tông trúng một người. Người kia bị anh ta tông trúng trực tiếp lùi lại ngã xuống đất. "Xin lỗi, thật xin lỗi!" Giản Dật Mặc vội vàng xin lỗi, sau đó tới đỡ cô y tá nhỏ bị hắn ta tông ngã xuống đất kia lên. "Không có gì, tôi không sao." Trì Châu Bạch phủi phủi bụi đất trên người, ngẩng khuôn mặt với nụ cười nhẹ lên. Chính vào lúc cô ta vừa mới ngẩng mặt lên như vậy, lại lập tức khiến cho Giản Dật Mặc giống như bị sét đánh trúng vậy, sững sờ ngay tại chỗ. Mắt của hắn không chớp một cái mà nhìn chằm chằm vào Trì Châu Bạch, cả người giống như bị nhấn phải nút tạm dừng. Giản Dật Mặc cao hơn 1m8, da dẻ trắng bóc, ngũ quan tinh xảo anh tuấn, khí chất xuất trần tuấn dật. Người đàn ông có khuôn mặt và ngoại hình giống như hắn, đi tới chỗ nào cũng không sẽ không thiếu sự chú ý và yêu thích của phái nữ. Hắn ta như vậy đương nhiên cũng sẽ thu hút ánh mắt của Trì Châu Bạch, Trì Châu Bạch hận không thể được đứng cùng hắn thêm một chút nữa. Nếu như có được phương thức liên lạc của hắn thì càng tốt! "Tiên sinh, tiên sinh? Anh không sao chứ?" Ngón tay nhỏ non mịn trắng nõn của Trì Châu Bạch đưa qua đưa lại trước mắt Giản Dật Mặc, đem tới một làn gió mang theo mùi hương. Trong lòng Trì Châu Bạch ngầm cười thầm, sáng nay trước khi ra cửa cô thực sự có tầm nhìn xa, đã cố tình xịt cái chai nước hoa đắt nhất kia. Thì ra là bởi vì gặp được người đàn ông này. Bỗng nhiên, Giản Dật Mặc đột ngột bắt lấy cánh tay của Trì Châu Bạch. Môi của hắn run rẩy mấy lần, một âm thanh nhỏ được thốt ra từ đôi môi hắn. Trì Châu Bạch không nghe rõ là cái gì. Nhưng điều đó cũng không quan trọng. "Tiên sinh, anh có thể thả tay tôi ra trước không? Anh nắm tay tôi làm tôi đau rồi." Khuôn mặt nhỏ của Trì Châu Bạch tủi thân đáng thương mà nhăn lại, phát ra âm thanh mềm mại. Giản Dật Mặc như từ trong mơ tỉnh lại, sau khi bình tĩnh nhìn lại Trì Châu Bạch mấy lần, mới miễn cưỡng không nỡ mà thả cổ tay mềm mại của cô ta ra. "Thật xin lỗi, là tôi đường đột rồi." Giản Dật Mặc khôi phục lại khí chất cao quý như trước, mỉm cười tao nhã. "Bởi vì cô thực sự quá giống với một người bạn của tôi." Khuôn mặt của Trì Châu Bạch với ánh trăng sáng của Giản Dật Mặc thực sự giống hệt nhau, giống như là được đúc ra từ một khuôn. Khi Giản Dật Mặc nhìn thấy Trì Châu Bạch, cảm xúc trong thời khắc kia chính là, ánh trăng sáng của hắn đã quay lại rồi. Kinh vi thiên nhân (Rất ngạc nhiên, cực kì ngạc nhiên) . "Giống sao? Cũng phải, bình thường bạn tôi cũng nói tôi có khuôn mặt đại chúng." Trì Châu Bạch cũng cười theo, nhưng cô ta lại không xem lời nói đó là thật. Những lời nói gì mà "giống với một người bạn", "tôi có phải đã từng gặp bạn ở đâu rồi không", đó đều là những câu nói mà người đàn ông thường hay nói để bắt chuyện với một người phụ nữ. Trì Châu Bạch lớn đến vậy rồi, đối với nhan sắc của bản thân vẫn là rất có tự tin. Trước nay vẫn chưa có ai nói cô ta với ai ai đó rất giống, cô rất khẳng định khuôn mặt của mình không phải là khuôn mặt đại chúng. "Tôi.. tôi có thể có vinh hạnh có được weixin của em không?" Giản Dật Mặc hơi hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn hỏi ra miệng. Người con gái trước mặt này, gần như giống bản sao ánh trăng sáng của hắn vậy. So với cô gái Lâm Bạch Sương có trái tim của ánh trăng sáng kia thì càng khiến cho hắn động tâm hơn. Trì Châu Bạch vẫn chưa gặp qua người nào trực tiếp và tốc độ giống như vậy. Từ lúc bọn họ va chạm nhau cho tới bây giờ, nhiều nhất cũng mới qua được 5 phút. 5 phút đã muốn Weixin? Có phải là quá nhanh rồi không? Nhưng bản thân Trì Châu Bạch cũng có chút hứng thú với Giản Dật Mặc, cho nên liền giả vờ dè dặt một chút, rồi mới quét mã Weixin kết bạn. Giản Dật Mặc cũng biết gấp rút thì không ăn được đậu hũ nóng, đã có được Weixin rồi, vậy hắn cũng không cần phải hấp tấp vội vàng nữa. Hắn với Trì Châu Bạch tạm biệt nhau rồi rời đi, không hề có chút dây dưa. * * * Sau khi Bạch Sương tan làm lại tới bệnh viện chờ Tần Vật. Ban ngày Tần Vật có gọi điện cho cô, nói sau khi tan làm cùng nhau đi xem phim. Nếu là như vậy, thì ăn cơm ở bên ngoài thuận tiện hơn, không cần phải về nhà nấu cơm. Tần Vật gửi tin nhắn cho Bạch Sương, nói lập tức sẽ xuống ngay, để Bạch Sương chờ anh ở dưới bãi đỗ xe. Bạch Sương đi thang máy xuống tầng hầm, trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm rất nhanh đã tìm thấy xe của Tần Vật, cô liền đứng bên xe của anh chờ anh xuống. Bạch Sương đang cúi đầu nhìn điện thoại, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào một cái bóng ở nơi nào đó. "Ra đây đi." Cô nói với cái bóng đang ẩn ấp kia. Trôi qua hơn 10 giây, Mặc Minh Huyền bước ra, trong ánh mắt tràn đầy oán hận đối với Bạch Sương. "Cô theo dõi tôi?" Bạch Sương cất điện thoại. "Lâm Bạch Sương, tất cả đều tại mày, tao mới mất đi công việc, tao mới bị toàn ngành phong sát!" Mặc Minh Huyền rất căm hận Bạch Sương, lúc nói chuyện cũng nghiến răng thật chặt, khuôn mặt trở nên văn vẹo. Bạch Sương không hiểu ý của cô ta, "Cái gì toàn ngành phong sát? Không phải cô đã tự mình từ chức rồi sao?" "Mày đừng có giả vờ nữa! Viên Thanh đã thả lời nói không cho phép các công ty trong ngành nước hoa tuyển tao vào làm nữa, nói nhân phẩm của tao có vấn đề, tao không tin mày không biết!" Mặc Minh Huyền tức giận gào lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]