Chương trước
Chương sau
Ngày công diễn.
Thầy hướng dẫn vũ đạo đặc biệt đi tới phòng hóa trang, để hỏi thăm về tiết mục nhảy solo mở đầu của Bạch Sương đã chuẩn bị thế nào rồi.
"Không có vấn đề." Bạch Sương cười nhẹ, ngữ khí rất tự tin.
Mặc dù trong lòng thầy hướng dẫn vũ đạo vẫn có lo lắng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tự tin này của cô, anh cũng không nói những lời nói can ngăn gì nữa, mà cổ vũ cho cô.
Sau khi thầy hướng dẫn vũ đạo rời đi, Tân Hân Hinh bắt đầu trở nên kỳ quái, "Hi vọng có người đừng làm con chuột chết mà phá hỏng cả nồi canh.
Màn nhảy solo được sắp xếp trước khi biểu diễn bài nhảy tập thể, nếu như không nhảy solo tốt, vậy thì, có thể sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của khán giả xem bài nhảy tập thể."
Lời nói này của Tân Hân Hinh, được xem như là đã đem lời nói trong lời của đại đa số luyện tập sinh nói ra.
Buổi công diễn của được phát trực tiếp, không phải ghi hình giống như những chương trình khác, còn cơ hội có thể được làm lại, còn có thể động tay động chân ở trong đó khi biên tập lại, còn có thể chỉnh âm thanh hay những cái khác nữa.
Nhưng với sân khấu của hiện trường phát trực tiếp thì chỉ được thực hiện một lần duy nhất, một khi phát sinh sai sót, vậy thì sẽ bị người xem bắt được.
Tiết mục đoàn thể chắc chắn sẽ không có vấn đề, dù gì thì cũng đã luyện tập lâu như vậy rồi, chi tiết nhỏ cũng có thể nắm chắc được, nên mọi người đều rất có tự tin.
Nhưng bài nhảy solo của Thẩm Bạch Sương lại khác, mới chỉ tập luyện được trong thời gian một ngày rưỡi, mà còn là bài nhảy với dây thừng ở trên không trong có độ khó cao.
Cô ta làm sao lại có tự tin như thế chứ?
Cô ta làm sao lại không hạ thấp bản thân một chút mà đi cầu xin Dụ Kiêu Dương, để Dụ Kiêu Dương bỏ qua cho cô ta, không để cô ta solo nữa chứ?
Thẩm Bạch Sương cũng quá ích kỷ rồi!
Chỉ vì cô ta giận dỗi với Dụ Kiêu Dương, mà phải dùng công sức tập luyện cực khổ bao lâu nay của bọn họ ra để trả giá sao?
"Thẩm Bạch Sương, lúc nãy tôi ở bên ngoài nhìn thấy Dụ Kiêu Dương, hay là cô đi cầu xin anh ta, để anh ta hủy bỏ bài nhảy solo này của cô đi."
"Đúng vậy, cũng chỉ là một phút thời gian, tổ chương trình chỉ cần phát một đoạn quảng cáo là có thể bổ sung vào đoạn thời gian còn thiếu này, nếu làm như vậy, thì có thể cứu cả tiết mục nhảy tập thể của mọi người rồi!"
Có sự khởi đầu của Tân Hân Hinh, rất nhiều người đều bắt đầu mồm năm miệng mười nói.
Bọn cũng xem như là tận tình khuyên bảo, nhưng trên thực tế căn bản đều đang xem thường Bạch Sương.
Bọn họ cảm thấy bài nhảy solo này của Bạch Sương chắc chắn sẽ nhảy không tốt, chắc chắn sẽ xảy ra sai sót, chắc chắn sẽ trở thành vật kéo chân tiết mục nhảy tập thể của bọn họ.
Lâm Ấu Điềm còn chưa trang điểm xong, đã chạy tới bên cạnh Bạch Sương, hướng về mấy người đang nói chuyện đó mà nhe nanh múa vuốt.
"Mấy người chính là đang đố kỵ với tiểu Sương Sương nhà tôi, cảm thấy cậu ấy có thêm một cơ hội solo, cho nên mới liều mạng khiến cậu ấy từ bỏ!
Nhưng mà tôi nói cho các người biết, bàn tính như ý của các người đánh sai rồi! Tiểu Sương Sương nhảy vô cùng tốt, là kiểu vừa lên sân khấu đã làm cho mọi người kinh ngạc ấy!"
Trước mắt Lâm Ấu Điềm là người có nhân khí và lưu lượng nhiều nhất trong chương trình, trong giới giải trí, nhân khí và lưu lượng làm chủ, cho nên cô vừa mở lời, những người khác đều không nói gì nữa.
Sau khi Lâm Ấu Điềm oán giận với bọn họ xong, vỗ vỗ lên vai của Bạch Sương, cười tươi cổ vũ cho cô, "Tiểu Sương Sương, cậu đừng nghe bọn họ nói bậy, màn nhảy solo của cậu nhất định sẽ rất bùng nổ, hơn nữa còn có thể thu hút được rất nhiều Fan!"
Bởi vì Lâm Ấu Điềm cũng cần phải luyện tập, cho nên thực sự cô cũng không biết bài nhảy này Bạch Sương nhảy như thế nào.
Nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến sự tin tưởng mù quáng của cô đối với Bạch Sương.
Bạch Sương hơi hơi gật đầu, nhìn vào khuôn mặt dào dạt ý cười, và ánh mắt vừa đơn thuần vừa chân thành của Lâm Ấu Điềm.
Trong lòng Bạch Sương, bỗng nhiên xuất hiện một loại cảm giác rất kỳ lạ.
Thân là một vị nữ thần mạnh nhất thần giới, Bạch Sương vẫn luôn lẻ loi đơn độc.
Bên người cô ngoại trừ có rất nhiều thần thú ra, thì không có bất cứ người nào khác.
Cô không có bạn đời, không có bạn bè, thế giới tình cảm của cô giống như một trang giấy trắng.
Nhưng vào giây phút Lâm Ấu Điềm vì cô mà ra mặt, vào giây phút Lâm Ấu Điềm tươi cười cổ vũ khích lệ cô.
Cô dường như hiểu ra một chút, ý nghĩa của hai từ "Bạn bè" này.
Tân Hân Hinh nhìn thấy Lâm Ấu Điềm ra mặt giúp Bạch Sương như vậy, trong lòng dâng lên một cảm giác ghen tỵ.
Rõ ràng hồi trước cô và Lâm Ấu Điềm cũng có quan hệ không tệ, chỉ là sau sự kiện làm vỡ cái cốc nước, bây giờ Lâm Ấu Điềm nhìn thấy cô cũng giống như không hề nhìn thấy.
Điều này có thể trách cô sao? Cô đều đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, đáng nhẽ tất cả đều do Thẩm Bạch Sương gánh trách nhiệm, nhưng có ai biết được Thẩm Bạch Sương đột nhiên trở nên thông minh như vậy chứ..
Thẩm Bạch Sương đáng ghét, tất cả đều tại cô ta!
Được thôi, nếu cô đã tự tin rằng bản thân mình có thể nhảy solo tốt, vậy thì để tôi cho cô biết, cái gì gọi là xã hội phức tạp, lòng người hiểm ác.
Tân Hân Hinh quan sát xung quanh, sau khi xác nhận không có ai chú ý đến cô ta, bèn lặng lẽ mà rời khỏi phòng hóa trang, đi về phía tổ đạo cụ.
* * *
Sân khấu công diễn, hoa lệ rực rỡ.
Dưới khán đài tổ chương trình đang chuyên tâm lựa chọn ra 500 người khán giả, bọn họ chờ đợi trong tâm trạng vừa hồi hộp vừa mong chờ chương trình bắt đầu.
Bỗng nhiên, tất cả mọi ánh đèn trên sân khấu đều vụt tắt, một ánh sáng chói sáng của đèn tụ quang được bật lên giữa sân khấu.
(Chú thích: Đèn tụ quang là loại đèn thường xuất hiện trên sân khấu, ánh sáng chỉ được tập trung trong một mục tiêu nhất định)
Một sợi dây thừng dài được thả từ trên xuống, tư thế uyển chuyển của một người con gái ngược sáng mà tới, chỉ có thể nhìn thấy bóng hình, không nhìn thấy được khuôn mặt của cô ấy.
Tiếng trống nổi lên, mỗi một bước chân của người con gái như được hòa vào nhịp trống.
Thân hình của cô ấy mềm dẻo như rắn, mỗi một động tác đều thể hiện một cách quyến rũ mê hoặc đến cực điểm, càng làm cho mọi người mong chờ được nhìn thấy khuôn mặt của cô.
Âm nhạc bỗng nhiên dừng lại, một tay người con gái quấn quanh sợi dây thừng, chỉ trong thời gian một chớp mắt đã từ dưới đất nhảy lên, mượn trợ lực của sợi dây thừng mà bay múa trên không trung!
Cô thậm chí từ trên đỉnh đầu của khán giả mà bay múa qua, có tính tương tác cực kỳ mạnh.
Bầu không khí của khán giả trên hiện trường trong chốc lát cũng bị lôi cuốn theo, người người kinh ngạc hô lên không ngớt, sôi nổi phát ra tiếng gào thét.
Chờ cô một lần nữa quay lại trên sân khấu, thì thời gian một phút cũng đến, những người luyện tập sinh khác xuất hiện, bắt đầu cho tiết mục nhảy tập thể.
Tiết mục công diễn đầu tiên đồng thời cũng được phát trực tiếp ở trên mạng, ngay sau khi tiết mục nhảy solo của Bạch Sương kết thúc, cư dân mạng lập tức đi tìm kiếm xem luyện tập sinh nào là người nhảy bài này.
"Nhảy với dây" từ khóa then chốt này đã cấp tốc trở thành từ có lượt tìm kiếm phổ biến trên Weibo, mọi người thực sự rất tò mò, là bạn luyện tập sinh nào có thể nhảy ra một bài nhảy làm người ta kinh diễm đến như vậy?
Trong phòng làm việc của chủ tịch, Thẩm Mậu Tùng cũng kinh ngạc đến phát ngốc, xem đi xem lại mỗi đoạn Bạch Sương nhảy với dây kia.
"Thẩm tổng, hay là ngài hãy xem thêm đoạn phía sau? Đại tiểu thư không chỉ tham gia mỗi một tiết mục nhảy solo này, trong tiết mục tập thể cũng có cô ấy, còn có tiết mục theo nhóm công diễn nữa." Trợ lý đặc biệt thân thiết nhắc nhở ông.
"Từ lúc nào mà tiểu Sương biến thành lợi hại như vậy? Nó vậy mà lại có thể nhảy được thể loại như vậy?" Thẩm Mậu Tùng tự mình lẩm bẩm.
Trợ lý đặc biệt cũng đã có xem qua, ưỡn ngực nói: "Thẩm tổng, tôi đã xem hết kỳ phát sóng đầu tiên của chương trình này rồi, tôi có thể không chút khiêm tốn nào mà nói, đại tiểu thư cho dù là ca hát hay nhảy múa, đều có thực lực mạnh nhất trong cả chương trình này!
Nhưng mà lượng Fan hâm mộ của đại tiểu thư vẫn hơi thu kém so với Lâm Ấu Điềm.
Suy cho cùng thì vẻ đẹp của đại tiểu thư khá có tính công kích, mà vẻ đẹp của luyện tập sinh Lâm Ấu Điềm kia, lại khá phù hợp với gu thẩm mỹ của quần chúng."
"Cái gì? Tiểu Sương không phải là người đứng thứ nhất?" Thẩm Mậu Tùng nắm bắt được trọng điểm, ngay lập tức thở phì phò trừng mắt.
Trợ lý đặc biệt gãi đầu có chút ngại ngùng, "Đúng vậy.."
"Không được, tiểu Sương của ta lợi hại như vậy, làm sao có thể không đứng thứ nhất chứ!"
Thẩm Mậu Tùng lập lức bày ra trạng thái nghiêm túc làm kinh doanh, đeo mắt kính, cả khuôn mặt nghiêm túc nói: "Trước mắt tiểu Sương còn cách vị trí thứ nhất chênh lệch thu kém ở chỗ nào, cụ thể biểu hiện ở những phương diện nào?"
Trợ lý đặc biệt cũng vội vàng đứng thẳng lưng, nghiêm túc chăm chú mà báo cáo lại một lượt tình huống.
"Cái gì mà bầu chọn, cái gì mà gọi là an lợi," Những từ ngữ này đối với một người sắp tiếp cận với độ tuổi 50 như Thẩm Mậu Tùng mà nói, giống như là đang nghe sách trời.
(Chú thích: An lợi được dùng để chỉ sự quảng bá, giới thiệu cho những người khác, ví dụ khi bạn cảm thấy cái này tốt thì bạn sẽ giới thiệu cho người khác cùng biết)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.