Hôm sau đến xưởng, Vương Hải Hà mới biết được tối hôm qua Lục Diên đưa con gái mình về nhà từ bác gái Lý. Các bác gái ở nhà ăn đều truy hỏi Tô Lê, Lục Diên có nói gì riêng với cô không.
Bữa sáng hôm nay vẫn là cơm, đồ ăn đổi thành củ cải trắng với xương sườn nướng, rau xanh xào đậu, Tô Lê vừa cắt củ cải thành khối vừa nói đúng sự thật: "Không nói gì hết ạ, cháu sợ anh ta động tay động chân, bảo anh ta cách xa cháu hai mươi bước. Anh ta rất nghe lời, vừa đưa cháu đến nhà là đi ngay."
Bác gái ở thôn bên cạnh: "Ái chà, không nhìn ra đội trưởng Lục thật thà như thế."
Bác Lý trừng bà ta: "Nói nhảm, nếu không phải tôi biết cậu ta là người thành thật, tôi dám để Tiểu Lệ và cậu ta đi đơn độc sao?"
Trong lòng Vương Hải Hà nóng hầm hập, niềm hi vọng ấy lại bốc cháy, nhỏ giọng hỏi con gái: "Tiểu Lệ, đội trưởng Lục thật sự không nói gì à?"
Tô Lê gật đầu.
Vương Hải Hà vẫn vui vẻ, một người đàn ông, nếu không phải thích thật lòng thì sao lại tiễn người ta về vào trời tối, hơn nữa còn quy quy củ củ như thế chứ?
Làm xong cơm sáng, Vương Hải Hà mang con gái đến phía trước tiếp tục phân cơm, Tô Lê không muốn đi lắm: "Con biết mỗi người cần phân bao nhiêu, không cần học nữa đâu mẹ."
Vương Hải Hà nói: "Không cần học cũng tốt, con đi phân cơm đi, mẹ cọ nồi xong về nhà đưa cơm sáng cho bố và anh hai con."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-chi-nu-phoi-kieu-diem/911051/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.