Chương trước
Chương sau
Trong ngực truyền đến cảm giác mềm mại ấm áp của thiếu niên, trong hơi thở tràn đầy hương thơm đặc trưng trên người cậu, Hàn Thạc lặng lẽ nằm yên, không dám động đậy.
Hầu kết không ngừng trượt lên trượt xuống, Hàn Thạc liếc mắt nhìn xuống đỉnh đầu bông xù của bạn nhỏ, muốn đưa tay ra sờ, nhưng lại đè nén suy nghĩ kỳ quái ở trong lòng.
Lê Tử Ngôn...
Ba chữ này lăn qua lăn lại trong đầu Hàn Thạc, nổi lên sóng gió không nhỏ, Hàn Thạc cũng không biết bản thân mình đang nghĩ cái gì, rõ ràng cùng Lê Tử Ngôn tiếp xúc không nhiều, tính tình trời sinh của hắn lãnh đạm, người có thể cùng hắn thân thiết cũng không có bao nhiêu. Ngay cả khi hai người ở chung phòng ký túc xá, hai giường ở sát nhau cũng rất ít khi đụng chạm.
Sau khi Lê Tử Ngôn bị đám nam sinh trong lớp cô lập, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, bắt gặp thì cảnh cáo hoặc ngăn cản bọn họ, tất nhiên không phải lúc nào hắn cũng có thể bảo vệ được cậu.
Nếu Lê Tử Ngôn không phản kháng, hắn cũng không thể lấy danh nghĩa là lớp trưởng có thể bảo vệ cậu cả đời. Thật ra lúc ấy cái nhìn của Hàn Thạc đối với Lê Tử Ngôn cũng không tốt lắm. Dù sao, theo Hàn Thạc, bất kể là nguyên nhân gì, con người phải biết học cách tự bảo vệ mình, học cách phản kháng, cứ chấp nhận cam chịu về sau cũng không có khả năng an ổn.
Hắn vẫn nghĩ rằng Lê Tử Ngôn sẽ tiếp tục chịu đựng cho người khác bắt nạt, nhưng không ngờ tới sau lần hắn đi ngăn cản đám nam sinh, Lê Tử Ngôn cuối cùng cũng đã thay đổi.
Cậu không lên tiếng phản kháng, nhưng cũng đã không trầm mặc cam chịu nữa, cậu dùng phương thức của mình để người khác tiếp nhận cậu, cũng dùng phương thức của mình bày tỏ quan điểm của mình với mọi người, để cho bọn họ hiểu rằng cậu không có làm cái gì sai.
Nhớ tới những việc mà Lê Tử Ngôn đã phải chịu lúc trước, lại nhớ tới nụ cười càng ngày càng vui vẻ của Lê Tử Ngôn hiện tại, ánh mắt Hàn Thạc hơi tối đi.
Lúc trước hắn không biết rõ chuyện Lê Tử Ngôn bày tỏ xu hướng của bản thân, nhưng sau khi hắn và Lê Tử Ngôn đã thân thiết nhiều hơn, hắn âm thầm tìm hiểu một chút về việc đó, đối với nam sinh kia hắn không có một chút ấn tượng tốt, chính là học trưởng Giang Thần của bọn học.
Hàn Thạc nằm trên giường, suy nghĩ bay tán loạn, người trên người hắn đột nhiên chuyển động, từ từ mở mắt, có chút mơ hồ cọ cọ ngực hắn, sau đó mới ngồi dậy vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn.
"Lớp trưởng?"
Có lẽ là vì vừa mới tỉnh dậy, hai má Lê Tử Ngôn ửng đỏ, trên mặt còn có dấu ngấn, ánh mắt không rõ ràng, ngập nước, giống như một con nai vừa mới chạy thoát khỏi rừng rậm.
Hàn Thạc không nhúc nhích, cánh tay Lê Tử Ngôn còn quấn trên thắt lưng hắn, hắn nằm đó chờ Lê Tử Ngôn chậm rãi tỉnh táo.
"Lớp, lớp trưởng, aaa, xin lỗi! Tớ không cố ý, tớ cũng không biết làm sao đột nhiên lăn qua chỗ cậu, tớ..."
Lê Tử Ngôn chú ý tới tư thế của hai người, vội vàng rụt tay lại, hai má đỏ lên lại từ từ trở nên trắng bệch, không ngừng giải thích, liếc nhìn vẻ mặt Hàn Thạc, giống như sợ Hàn Thạc tức giận hoặc lộ ra dấu vết chán ghét.
Bộ dạng này của cậu làm Hàn Thạc cảm thấy hơi khó chịu, lông mày cũng không tự giác nhíu lại, nhưng đối phương lại hiểu lầm ý của Hàn Thạc, mặt trong nháy mắt tái nhợt, cả người cứng đờ, ngay cả lời nói cũng không dám nói.
"Tôi không tức giận, cậu đừng hoảng sợ."
Hàn Thạc ngồi thẳng dậy, đưa tay nắm lấy cánh tay Lê Tử Ngôn, sau đó từ từ trượt xuống, nắm chặt bàn tay cậu, giọng điệu cũng không lạnh lùng bình tĩnh như trước, mà mang theo vài phần dịu dàng:
"Làm sao tôi có thể tức giận được."
Lê Tử Ngôn nhìn thoáng qua ánh mắt Hàn Thạc, sau đó khóe miệng kéo sang hai bên, lộ ra một nụ cười chua xót, giật giật cánh tay, muốn rút về.
"Tớ, tớ và mọi người khác nhau, xin lỗi, lớp trưởng, nếu làm cậu cảm thấy không thoải mái, thật sự rất xin lỗi."
"......Cậu không có gì khác, không nên nghĩ như vậy."
Hàn Thạc cũng biết Lê Tử Ngôn muốn nói gì, trên thực tế hắn cũng nhìn ra được, tuy rằng luật hôn nhân đồng giới đã thông qua, nhưng vẫn còn rất nhiều người không thể chấp nhận được. Cũng có một số người cho rằng đồng tính luyến ái là dị tính, cho dù Lê Tử Ngôn đã công khai, các nam sinh bên cạnh cũng đã từ từ tiếp nhận cậu, nhưng vì đã chịu nhiều khi dễ trong trường, tâm tình của cậu vẫn rất nhạy cảm, dễ bị tổn thương.
"Trên thế giới này không có dị tính hay đồng tính luyến ái, đều là tình yêu, chỉ là người bạn thích cùng giới hoặc khác giới thôi, không có gì đáng nói. Như tôi đã nói trước đây, cậu có thể bày tỏ được cảm xúc của mình là rất can đảm."
Hàn Thạc dù nói như vậy, nhưng trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái. Nghĩ đến việc Lê Tử Ngôn ngượng ngùng tỏ tình với nam sinh khác, khiến hắn có chút buồn bực.
Lê Tử Ngôn gật đầu, giống như được Hàn Thạc an ủi lúc trước, tâm tình cũng từ từ bình tĩnh trở lại, bầu không khí giữa hai người nhất thời yên tĩnh. Lòng Hàn Thạc có chút rối loạn, không khống chế được suy nghĩ trong đầu, chậm rãi mở miệng:
"Tại sao lúc trước cậu thích Giang Thần?"
"..."
Lê Tử Ngôn hơi kinh ngạc, tựa hồ không ngờ Hàn Thạc lại hỏi vấn đề này, cậu mím môi, trả lời trong ánh mắt hơi hối hận của đối phương:
"Có lẽ là tớ lầm tưởng sự ấm áp của đối phương là tình yêu."
Giang Thần là một người đàn ông ấm áp, ít nhất là ở trước mặt người khác. Việc học của hắn rất tốt, Lê Tử Ngôn học tập cũng rất tốt, hai người là học sinh trong lớp tuyển toán, một học trưởng một học đệ, quan hệ tất nhiên không tệ. Ngay từ đầu, Lê Tử Ngôn đối với Giang Thần cũng không suy nghĩ nhiều, ít nhất trong mắt hắn, đây chẳng qua chỉ là một người bạn có thể nói chuyện thôi. Chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào, cậu lại cảm giác được Giang Thần đối với cậu có phần "thiên vị", ở trước mặt người khác cái loại "thiên vị" này không kiêng nể gì trắng trợn thể hiện.
Hai người trở thành bạn tốt, Lê Tử Ngôn lúc nói chuyện với Giang Thần từ từ nhận ra tính hướng của mình. Mà hắn cũng không lộ ra vẻ chán ghét, ngược lại vẫn giống như trước kia, thậm chí còn đối cậu tốt hơn trước đó.
Đang ở tuổi dậy thì, thiếu niên nào cũng dễ động lòng, huống chi Lê Tử Ngôn thích nam sinh trầm lặng, ôn nhu giống vậy, cậu tự nhiên đối với Giang Thần sinh ra tình cảm.
Trong lòng đưa ra quyết định, quyết tâm tỏ tình với Giang Thần, nhưng đối phương lại tặng cho cậu một món quà —— một chiếc váy gợi cảm cùng sự cười nhạo không kiêng nể gì từ bạn bè của hắn.
Mà chuyện tính hướng của cậu bị công khai cũng là do hắn làm, cậu được chế giễu là kẻ biến thái mơ tưởng với học trưởng.
Lúc Lê Tử Ngôn kể chuyện này với Hàn Thạc, giọng điệu rất bình tĩnh, thỉnh thoảng có một tiếng run rẩy, nhưng trong ánh mắt không còn sự đau thương nữa, giống như đang kể lại chuyện của người khác, nhưng càng như vậy, khiến Hàn Thạc càng thấy khó chịu.
"Nhưng mà đã qua rồi, tớ không còn thích hắn nữa."
Lê Tử Ngôn cười cười, như đang tự an ủi mình, cũng như an ủi Hàn Thạc.
Hàn Thạc mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng giây tiếp theo lại bị tiếng tin nhắn điện thoại nhắc nhở cắt ngang.
Áy náy mỉm cười, Lê Tử Ngôn xuống giường, đưa tay cầm điện thoại di động, là tin nhắn Lý Hạo gửi tới, một voice chat. Ánh mắt Lê Tử Ngôn lóe lên, quay lưng về phía Hàn Thạc nở một nụ cười, mở loa ngoài.
"Vợ nhỏ, ngày mai tôi và bọn Lâm Dương đến nhà cậu chơi nha, tôi mang theo máy chơi game, lát nữa cậu gửi vị trí nhà cậu cho tôi, ngày mai là sinh nhật tôi, không cho từ chối."
"Lý Hạo?"
"Hả, đúng vậy, lúc trước cậu ấy nói muốn đến nhà tớ chơi, nhưng vì đã hẹn trước với lớp trưởng nên tớ không đồng ý."
Lê Tử Ngôn cười cười, lại nhìn vào điện thoại, có hơi khó xử mở miệng:
"Lớp trưởng, ngày mai sinh nhật Lý Hạo, cậu..."
"Không sao, hắn muốn tới nhà cậu sao?"
"À, phải."
"Tôi cũng tới."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.