Editor: Uyên Lê Tử Ngôn có không ít bạn nhưng thân thiết thì lại không nhiều, Tề Nhạc chính là một trong số đó. Hai người quen biết chưa lâu, dù sao trong hai mươi năm của Lê Tử Ngôn thì đã phải vất vả bên ngoài mười mấy năm nên đừng nói đến việc quen biết công tử nhà không giàu thì quý nào đó. Chuyện trước đây của mình thì cậu không nhớ rõ nhưng tất cả những gì liên quan đến Hàn Tri Dao thì sẽ không bao giờ bị xoá bỏ trong tâm trí cậu. Cậu nhớ lúc mình học mẫu giáo, khi đó Hàn Tri Dao đang học cấp ba ngày nào cũng đến tới đón cậu, mấy đứa trẻ ai nấy cũng hâm mộ cậu có người anh đẹp trai như vậy. Cậu cũng muốn gọi Hàn Tri Dao là anh, lúc đầu Hàn Tri Dao đã đồng ý nhưng sau đó lại bảo cậu gọi là ba. Khi đó hai người liên tục chuyển nhà, vừa chuyển nhà Lê Tử Ngôn lập tức chuyển trường, bạn bè xung quanh cậu cũng liên tục thay đổi. Cậu luôn bị bệnh vặt, còn là khách hàng thân thiết của bệnh viện nên dần dần cũng không thể kết bạn. Nhưng Lê Tử Ngôn chưa bao giờ thấy cô đơn, Hàn Tri Dao sẽ làm bài tập về nhà với cậu, cùng xem ti vi với cậu, lúc bị bệnh sẽ dỗ cậu ngủ, tuổi thơ của cậu không có gì hối tiếc. Lúc cậu lên tiểu học, Hàn Tri Dao cũng vào đại học, hai người không vướng bận gì nữa nên đã chuyển đến trung tâm. Tài không lộ ra ngoài, huống chi hai người ở trong mắt người khác chỉ là hai đứa nhóc không nhà không có chỗ dựa vững chắc, nếu như hưởng thụ quá nhiều thì rất dễ bị người khác thèm muốn. Hơn nữa vào thời điểm đó, kẻ thù của ba Lê Tử Ngôn vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm hai người để nhổ cỏ tận gốc. Hàn Tri Dao cũng không dám để lộ bản thân ra ngoài. Sau đó khi Hàn Tri Dao tốt nghiệp đại học, hắn dẫn Lê Tử Ngôn về nhà Hàn. Đó là lần đầu tiên Lê Tử Ngôn thấy một căn nhà sang trọng như vậy, đồ trang trí đều là những thứ cậu chưa bao giờ thấy. Cũng bắt đầu từ đó, Lê Tử Ngôn được gọi là cậu chủ nhỏ, được cưng chiều và hưởng thụ những điều tốt đẹp nhất mà Hàn Tri Dao mang đến cho cậu. Nhưng cậu lại không thích bởi vì Hàn Tri Dao ngày càng bận, cứ ba ngày lại đi công tác nên hiếm khi ở bên cậu như trước nữa. Đến bây giờ Lê Tử Ngôn vẫn luôn nghĩ nếu họ có thể quay về như trước kia, có thể ở cạnh nhau thì dù là cuộc sống không được ấm no vẫn không sao. "Lại nhớ chú Hàn của cậu nữa?" Tề Nhạc không thấy lạ gì với dáng vẻ ngẩn người này của Lê Tử Ngôn. Ở trước mặt người khác, Lê Tử Ngôn luôn ít nói hướng nội, chỉ có ở trước mặt Hàn Tri Dao mới thể hiện ra tính cách chân thật nhất của cậu. Ngay cả khi đi với Tề Nhạc, Lê Tử Ngôn cũng chưa từng làm nũng dựa dẫm. "Ừ..." Lê Tử Ngôn nghiêng đầu tủi thân nói, "Thật là, hôm nay anh ấy không nói chuyện với tôi..." "Cậu còn giận chuyện tối qua hả?" "Không giận nữa nhưng không vui được. Hồi đó anh ấy sẽ nói trước với tôi, hơn nữa tối vậy mà trai đơn gái chiếc cùng nhau đi ăn cũng không ổn." Tề Nhạc nghe vậy bật cười, giơ tay véo gò má hồng phấn của Lê Tử Ngôn, bị đối phương đánh cũng không để ý, "Không ngờ cậu còn sống truyền thống vậy, chú Hàn còn độc thân, hai người nam chưa cưới nữ chưa gả thì cùng đi ăn có gì không ổn chứ, hơn nữa cũng đâu phải trai đơn gái chiếc, còn có trợ lý Lương mà." "Sao cậu biết cô gái đó chưa kết hôn?" "Kết hôn rồi thì sao có người ở đây ghen tị được đây." Lê Tử Ngôn bị Tề Nhạc nói trúng tim đen lập tức nản lòng tủi thân không nói lời nào. "Rồi rồi, đừng nghĩ nữa, tôi thấy chú Hàn với cô gái đó không có gì đâu, cậu đừng lo lắng." Tề Nhạc lấy ống hút trong miệng Lê Tử Ngôn ra, nghiêm mặt nói, "Tôi hỏi này, rốt cuộc cậu có thích chú Hàn không?" "Đương nhiên là có rồi! Thích hay không tôi còn không biết sao? Tôi cũng đâu có ngốc..." "Nếu cậu thật sự muốn ở bên chú ấy thì cậu phải nghĩ kỹ mọi chuyện mình sẽ đối mặt, phải quyết tâm. Kiểu người như chú Hàn là ngoài lạnh trong nóng, cậu mà không chủ động tấn công thì nhất định sẽ bị yêu tinh khác đoạt trước." Quả nhiên Tề Nhạc vừa nói vậy, bông hoa đang héo úa lập tức có tinh thần, ngồi thẳng người cau mày, "Tôi phải làm sao." "Đừng để ý không khí xấu hổ hiện giờ nữa, trước tiên cậu phải làm sao để chú Hàn quên đi thân phận giữa hai người. Cậu phải làm cho chú ấy nhận ra cậu và chú ấy bình đẳng với nhau, là mối quan hệ người theo đuổi và người được theo đuổi! Hiểu chưa!" " Hiểu rồi!" Học sinh Lê ưỡn thẳng ngực, vẻ mặt nghiêm túc, Tề Nhạc ở đối diện nín cười nhưng ánh mắt lại đầy ý cổ vũ. Hai người cụng tay, kế hoạch theo đuổi chồng của học sinh Lê bắt đầu. Có lẽ là lời nói của Tề Nhạc khiến Lê Tử Ngôn tỉnh ngộ nên trong lòng Lê Tử Ngôn không còn rối rắm nữa. Sau một ngày đến trường, Lê Tử Ngôn tươi cười ôm cặp ngồi vào xe. Cho dù bây giờ Hàn Tri Dao có từ chối cậu thế nào thì cậu cũng không từ bỏ. Hàn Tri Dao trốn thì cậu đuổi theo, dù sao cậu không tin mình sẽ thất bại, càng không thể để Hàn Tri Dao thích người khác. Vừa về đến nhà, Lê Tử Ngôn vội vàng xuống xe chạy vào nhà, chỉ có dì Vương và quản gia đang làm việc. "Dì Vương, anh....chú về chưa?" "Ông chủ vừa mới về, đang làm việc trong phòng sách." Dì Vương cười cười lấy cặp trong tay Lê Tử Ngôn, "Sao lại gọi là chú?" "Con thích ạ, hehe!" Lê Tử Ngôn đỏ mặt cười cười, không biết xấu hổ nói ra suy nghĩ xấu trong lòng mình, thấy hồng trà vừa pha xong lập tức đi tới, "Trà đen pha cho chú ấy ạ?" "Đúng vậy, dì đang định mang lên." "Dì Vương để con, dì nghỉ trước đi, con mang lên cho!" Lê Tử Ngôn tích cực bưng khay, cười cười với dì Vương rồi bước từng bước lên lầu. Cửa phòng sách đang đóng, Lê Tử Ngôn giơ một tay gõ, nghe thấy tiếng động bên trong mới đẩy cửa vào. Hàn Tri Dao đang nhìn tài liệu, thấy Lê Tử Ngôn vào hơi giật mình, chưa lên tiếng đối phương đã đi tới trước mặt hắn, đặt hồng trà xuống sau đó ngồi xổm bên đùi hắn. "Chú ơi, có phải chú đang giận em không? Sau này em sẽ không giận chú nữa, chú đừng giận em nữa nha?" Lê Tử Ngôn ngồi xổm dưới sàn với đôi mắt ngập nước, còn đáng thương bĩu môi thì ai nỡ giận cậu chứ. Huống chi trong lòng Hàn Tri Dao vốn đã áy náy, lúc này lại càng đau lòng. "Không có giận, đứng lên đi." "Không ạ, chú đâu có nói chuyện với em, cũng không nhắn tin với em luôn..." Lê Tử Ngôn lắc đầu úp mặt lên đùi Hàn Tri Dao, cảm giác ấm áp mềm mại của đôi gò má xuyên thấu qua lớp vải mỏng lan đến đùi Hàn Tri Dao, giống như một dòng điện không kiểm soát được lan khắp cơ thể hắn. Nhưng hung thủ vẫn chưa chịu dừng lại, cọ cọ trên đùi hắn rồi ngửa đầu nhìn hắn, "Chú ơi, đừng giận Ngôn Ngôn nữa mà, Ngôn Ngôn thích chú. " Đồng tử Hàn Tri Dao lập tức co rút, nắm chặt tay. Mẹ, ai mà chịu được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]