Chương trước
Chương sau
"Ý cậu là bây giờ tang thi đã nâng cấp và còn có cả dị năng?"
Trong phòng chỉ có bốn người, sau khi nghe Lê Tử Ngôn nói đều giống như là nghe được chuyện cổ tích, cực kỳ kinh ngạc và không thể tin được. Cũng không phải bọn họ không tin Lê Tử Ngôn mà là trong tiềm thức bọn họ không hy vọng chuyện không thể tưởng tượng được như thế này xảy ra.
Tang thi không có dị năng chỉ là một đống thịt thối đã tạo thành một mối đe doạ đến sự sinh tồn của họ. Một khi bọn nó có dị năng mà còn có thể nâng cấp thì cuộc sống sau này của bọn họ e là sẽ càng thêm khó khăn.
"Sao cậu biết chuyện này?"
Lê Tử Ngôn lắc đầu, sắc mặt không tốt nhưng ánh mắt lại nghiêm túc, vẻ mặt cũng nghiêm nghị, "Em cũng không biết, mọi chuyện chỉ là suy đoán của em. Như em vừa nói thì bầu trời lần này khác hẳn lần trước, mặc dù chỉ khác rất nhỏ nhưng nó vẫn có lý do, hơn nữa đột nhiên em nhớ tới lần trước khi em đi theo huấn luyện viên đi làm nhiệm vụ có thấy mấy tang thi ở sau chúng ta."
Mấy tang thi đó Trần Khoáng Viễn và Hàn Lâm Hạ đã gặp qua, hai người liếc nhau một cái, sắc mặt cũng không tốt lắm.
"Lúc đó mấy tang thi kia hành động rất nhanh không giống với tang thi bình thường, thậm chí tốc độ đã sắp đuổi kịp lên xe, còn có thể vượt qua chướng ngại vật nên lúc đó em đã cảm thấy mấy tang thi kia không ổn lắm."
Lê Tử Ngôn hơi dừng lại rồi chần chờ nói, "Hơn nữa em còn phát hiện hình như dị năng của em đã thay đổi."
"Thay đổi? Thay đổi thế nào?"
Hàn Lâm Hạ hơi nâng giọng hỏi, cơ thể cũng nghiêng về phía Lê Tử Ngôn, tuy đã cố gắng kiềm chế cảm xúc trên mặt nhưng trong ánh mắt vẫn lộ ra vẻ lo lắng.
"Cũng không phải không tốt, em phát hiện hình như không gian của em vừa được mở rộng. Lần trước vì dự trữ vật tư nên em đã dùng hết không gian, nhưng vừa rồi lúc em định sử dụng dị năng thì phát hiện có lẽ em đã được nâng cấp, đây cũng là lý do em có suy đoán như thế."
Lời nói của Lê Tử Ngôn khiến cho ba người kia đều chìm vào im lặng, bọn họ biết nếu như suy đoán của Lê Tử Ngôn là thật thì thế giới này sẽ càng thêm nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng mang đến cho bọn họ một cơ hội sống sót.
"Bây giờ chúng ta phải làm gì? Nếu như những gì Tiểu Lê nói là thật vậy chúng ta..."
"Đêm nay tang thi nhất định sẽ hành động, bảo các anh em chuẩn bị sẵn sàng, không biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì đâu."
Hàn Lâm Hạ rút một điếu thuốc châm lửa, "Chuyện này không được để lộ ra ngoài, nhất là không thể để cho người bên Vương Thành biết."
"Rõ."
Bốn người đều không nói gì, căn phòng liền chìm vào im lặng, một loại áp lực bao trùm lấy trái tim mỗi người.

Rất nhanh bầu trời đã tối sầm, Hàn Lâm Hạ đã sớm sắp xếp người canh giữ ở dưới sân.
Đúng như hắn dự đoán, đêm nay tang thi hung tàn hơn bao giờ hết, phát ra những tiếng gầm rú chỉ nghe thôi đã làm cho người ta lạnh sống lưng. Lê Tử Ngôn bị bắt trốn ở trên lầu không được đi xuống nên chỉ có thể nằm sấp trên bệ cửa sổ lộ ra một đôi mắt quan sát tình hình bên ngoài.
Tiếng gầm gú của tang thi cùng tiếng gào thét của thú dữ thay phiên xuất hiện vào đêm khuya nhưng đội viên canh giữ bên ngoài không hề sợ hãi, cầm súng quan sát xung quanh, ai không có dị năng thì canh giữ ở phía sau, còn có dị năng đứng ở tiền tuyến, tất cả đều được phân công rõ ràng.
Bên ngoài hàng rào thép gai dần xuất hiện bóng dáng tang thi. Trước đây, độ cao của những hàng rào thép gai này đủ để ngăn cản tang thi hành động chậm chân tay cứng ngắc, nhưng bây giờ tang thi đã có thể bò lên dây thép gai.
Cho dù những đội viên này đã có chuẩn bị nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng thế này, đồng tử vẫn không kiểm soát được mà đột nhiên co rút, trong mắt đầy kinh ngạc, súng trong tay cũng càng nắm chặt.
Hàn Lâm Hạ ngồi xổm ở phía trước nhìn đám tang thi sắp tràn vào, vung tay về phía trước, một lưỡi gió liền phóng ra ngoài cắt hết đầu đám tang thi đầu tiên.
Mùi máu tươi của đồng loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ bầy tang thi còn lại, tang thi gầm gú bám vào dây thép gai giống như muốn phá tan vào, Hàn Lâm Hạ lại không chút sợ hãi, tay phải liền vung lên, đội viên có dị năng đều sử dụng dị năng của mình đánh gục tang thi.
Mọi thứ đều diễn ra rất thuận lợi, nhưng đột nhiên lại có thay đôi.
"Gào!"
Một âm thanh dữ tợn hơn tang thi bình thường truyền đến, mọi người ngẩng đầu liền nhìn thấy một bóng dáng nhanh nhẹn, nhảy vào sân đang vọt về phía bọn họ.
"Tránh xa chỗ đó! Coi chừng tang thi!"
Hàn Lâm Hạ hét một tiếng, quả nhiên đã hấp dẫn sự chú ý của tang thi, hắn không sử dụng dị năng cũng không cần sử dụng súng ống đã hấp dẫn tang thi chạy về phía mình. Hành động của tang thi này rất linh hoạt, há to miệng đầy răng nanh dính máu, trên đó còn chảy nước miếng đặc biệt ghê tởm.
Nó vọt về phía Hàn Lâm Hạ, ánh mắt Hàn Lâm Hạ loé lên nhảy mạnh sang bên cạnh, vị trí lúc đầu hắn đứng để lại một cái hố sâu.
Suy đoán của Lê Tử Ngôn là thật.
Mọi người đều nhận ra được điều này nhưng lại càng có động lực, tang thi có dị năng ở đây không ít, khoảng chừng năm sáu con nhưng cũng may dị năng giả bên bọn họ cũng rất nhiều, dị năng giả đối phó tang thi có dị năng, người bình thường thì dùng súng ống đối phó tang thi bình thường, coi như cũng không rơi tình thế khó khăn.
Hàn Lâm Hạ đang đối mặt với một tang thi có cấp khá cao nên cực kỳ khó ứng phó.

Trong phòng Lê Tử Ngôn nằm trên bệ cửa sổ nhìn xuống bên dưới, đột nhiên nghe phía sau xuất hiện tiếng sột soạt dậm chân xuống sàn nhà, lông tơ cậu dựng đứng, lập tức nằm sấp xuống đất bò qua chỗ trốn, quả nhiên qua khe hở thấy một bóng dáng cứng ngắc không giống người thường.
Là tang thi hoặc là tang thi có dị năng.
Lê Tử Ngôn nín thở, tay phải đặt trên con dao bên hông, nhắm mắt lại.
Hành động của tang thi cũng không dễ dàng như người bình thường nhưng so với tang thi bình thường thì càng nhanh nhẹn, tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lê Tử Ngôn không hề sợ hãi rút dao ra, cũng không dám gây ra tiếng động.
Dưới lầu đám người Hàn Lâm Hạ đang chiến đấu kịch liệt nên không chú ý tới động tĩnh trên lầu.
Súng ống đều được lắp bộ phận giảm thanh nên cũng không khiến người khác chú ý, chỉ có mùi máu tươi càng ngày càng nồng cho thấy cuộc chiến này tàn khốc thế nào.
Tang thi cho dù có dị năng nhưng chung quy vẫn kém người, huống chi bọn nó vẫn hoàn toàn chưa biết cách sử dụng dị năng, Hàn Lâm Hạ cắt đầu tang thi trước mặt rồi vẫy máu trên đao.
"Boss, gϊếŧ gần hết rồi."
Trần Khoáng Viễn lau đất cát dính trên mặt, vẻ mặt dữ tợn, "Có khoảng năm sáu tang thi đã có dị năng, gió, lửa, cường hóa, nhưng bọn nó không biết dùng."
Hàn Lâm Hạ gật đầu, chỉ đống tang thi đang bùng cháy, "Dọn đống này đi, kiểm tra có ai bị thương không."
"Rõ."
Hàn Lâm Hạ thở phào cởi mũ bảo hộ rồi đi về phía tòa nhà, nhưng bước chân đột nhiên dừng lại.
Bạch Kính Triết và Trần Khoáng Viễn đuổi theo phía sau, nhìn thấy một hố đất trước cửa chung cư, sắc mặt lập tức trắng xanh.
"Anh Hàn! Bạn nhỏ!"
"Boss!"
"Canh giữ ở ngoài, tôi lên đó!"
Trong mắt Hàn Lâm Hạ mang theo tia hung ác, cầm dao, vết sẹo trên mặt mang theo vẻ dữ tợn trước nay chưa từng có.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.