Đội ngũ của Hàn Lâm Hạ thực sự rất mạnh, không chỉ vì bọn họ có vũ khí trang bị chuyên nghiệp mà còn vì đội viên đều là bộ đội đặc chủng, tuy chỉ có hai ba mươi người nhưng người nào cũng rất ưu tú. Chưa kể trong hai ba mươi người đó còn có một nửa là người có dị năng. Ở mạt thế, việc xem ai là người bối cảnh hoặc bản lĩnh không còn là vấn đề nữa mà sức mạnh mới là đạo lý cuối cùng. Sau khi Hàn Lâm Hạ trải qua nhiều lần sinh tử càng hiểu rõ chuyện này, mạnh mẽ dẫn các anh em theo mình đánh một con đường máu. "Boss Hàn, ông chủ của chúng tôi đã cho mọi người vào, nhưng mà..." Người gác cổng liếc nhìn vũ khí trang bị trong tay Hàn Lâm Hạ, rùng mình một cái. Hàn Lâm Hạ quay đầu lại nhìn mấy người phía sau, bọn họ đặt vũ khí lên xe rồi khoá lại, cất kỹ rồi theo người gác cổng vào căn cứ. So với căn cứ lúc trước của bọn họ thì Đảo Rắn Chuông mới là nơi luyện ngục chân chính, là một mô hình thu nhỏ của mạt thế, cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh làm vua đã khắc sâu trong đầu mỗi người. Những khu vực bọn họ đi qua đều hoang tàn đổ nát, thậm chí có thể nhìn thấy những người bình thường vì sinh tồn mà phải chịu chèn ép, ngồi trên đất nằm ở ven đường thầm kêu rên. Không phải bọn họ không muốn giúp những người này mà dù có tâm thì cũng bất lực, huống chi lúc này chân thành và lương thiện cũng không đáng một đồng. "Đừng đụng vào tôi!" Một giọng nói trong trẻo truyền đến, so với tiếng kêu la thống khổ cùng lời nói hung tàn âm thanh này giống như một dòng suối trong vắt có thể rửa sạch bụi trần trong lòng người. Ngay cả Hàn Lâm Hạ vẫn luôn cau mày cũng bị hấp dẫn, các đội viên nhìn qua nơi xảy ra chuyện, lập tức thấy một thân hình gầy yếu bị người ta nắm cánh tay kéo về phía trước. Lê Tử Ngôn cắn môi rút lại cổ tay, ánh mắt mang theo kháng cự cùng hoảng sợ, cũng không thể trách cậu, dù sao ai vừa mở mắt đã thấy thế giới đầy xác sống thế này cũng phải sợ hãi. Mặc dù đã tìm hiểu bối cảnh của thế giới này với 007, nhưng cậu vẫn cần một thời gian để tiêu hóa. "Nhìn cái gì, mau đi, nếu mày không đi thì đừng trách tụi này không biết thương hương tiếc ngọc! Người nói cầm roi trong tay, nâng cằm Lê Tử Ngôn lên nhưng lại bị Lê Tử Ngôn tránh thoát, trong giọng nói cùng ánh mắt của gã đầy dâm tà, Lê Tử Ngôn né tránh tay chân đối phương, nghiêng đầu lập tức đối diện với ánh mắt của Hàn Lâm Hạ, trái tim cậu chấn động, trong nháy mắt đầu óc đều trống rỗng. Cảm giác này không chỉ có một mình cậu bị mà khi Hàn Lâm Hạ đụng phải đôi mắt trong veo kia, trong lòng cũng khẽ động, hai tay bên người sẽ siết chặt nhưng vẫn lạnh lùng quay đầu đi. Lực đẩy ở phía sau càng lúc càng mạnh, gần như là muốn đẩy cậu ngã xuống đất, Lê Tử Ngôn cắn môi, tránh khỏi sự khống chế trên người chạy tới bên cạnh Hàn Lâm Hạ. "Cứu em, xin anh, cứu em..." Hai tay Lê Tử Ngôn nắm lấy ống tay áo Hàn Lâm Hạ, môi run rẩy cầu cứu, trên mặt cậu cố ý chét đất cát để che giấu diện mạo nhưng lại không thể che đi được ngũ quan cùng khuôn mặt xinh đẹp của cậu, đôi mắt kia cũng đặc biệt linh động, ngón tay trắng xanh nắm chặt ống tay áo Hàn Lâm Hạ, nhẹ giọng cầu xin, ai cũng không thể bỏ mặc. Hàn Lâm Hạ nhìn đôi mắt xinh đẹp cùng gương mặt cực kỳ mê hoặc của đối phương, trong lòng sửng sốt nhưng rất nhanh phản ứng lại, hừ lạnh một tiếng rồi rút tay áo mình ra. "Đi." Lê Tử Ngôn sững sờ, không ngờ lại bị từ chối dễ dàng như vậy, những người phía kia đang xoa tay hầm hè đi về phía này, bây giờ cậu cũng bất chấp cái gì là hình tượng, hoảng sợ nắm lấy cánh tay Hàn Lâm Hạ. "Làm ơn, cứu em đi, em không muốn bị họ bắt đi! Làm ơn, em không có vô dụng, em có dị năng...xin anh..." Biết Hàn Lâm Hạ không dễ nói chuyện nên cậu quay qua nhìn Trần Khoáng Viễn và Bạch Kính Triết ở bên cạnh. Đoàn người Hàn Lâm Hạ mới vừa mới đi vào căn cứ, mấy người không quan trọng thì ở bên ngoài căn cứ, quản lý chỗ này cũng chỉ là vài tên loi choi nên mấy người này mới có thể mới có thể nói chuyện được. Trần Khoáng Viễn nhìn vẻ mặt lo lắng và khoé mắt ửng hồng của Lê Tử Ngôn, trong lòng cũng có chút thương cảm, dù sao trước kia y cũng là quân nhân, dù có bị xã hội mài giữa thế nào thì cũng không có cách nào quên được thiện lương trong lòng. Y và Bạch Kính Triết nhìn nhau rồi đi tới bên cạnh Hàn Lâm Hạ. "Anh Hàn, hay dẫn cậu ấy theo trước đi, chỉ có một người chắc cũng không có chuyện gì đâu." ".....Để cậu ta đi ở giữa." "Ừm." Thấy Hàn Lâm Hạ đồng ý, Lê Tử Ngôn cũng đỡ căng thẳng, gật đầu nói cảm ơn rồi trốn trong đội ngũ của bọn họ. Cũng may còn có ba người bọn họ vừa cứu che chắn. Mặc dù Lê Tử Ngôn ăn mặc không hợp với quân phục tác chiến màu đen nhưng cũng không làm người ta đặc biệt chú ý. Boss của Đảo Rắn Chuông đã đợi ở phòng khách từ sớm. Ở thời mạt thế này có thể có được một căn cứ thực sự không dễ dàng. Chẳng qua có thể duy trì căn cứ này vững vàng lâu dài hay không mới thật sự là một vấn đề. Hàn Lâm Hạ không để tất cả cùng đi vào mà hầu hết bọn họ đều ở ngoài cửa, chỉ đi vào với Trần Khoáng Viễn và Bạch Kính Triết. "Ồ, đây không phải là đội trưởng Hàn sao? Sao nay lại rảnh rỗi đến chỗ chúng tôi vậy?" Tay trái Vương Thành ôm một mỹ nữ dáng người đầy đặn, tay phải cầm ly rượu, bộ dạng hoang dâm vô độ như bạo quân, cười khinh miệt nhìn Hàn Lâm Hạ ở bên dưới, "Tôi còn tưởng mấy người chính đạo không thích làm bạn với chúng tôi chứ." "Bây giờ đã khác xưa, chắc Boss Vương cũng hiểu được đạo lý này, hôm nay tôi đến Đảo Rắn Chuông là muốn đầu nhập với Boss Vương." Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, Hàn Lâm Hạ co được giãn được, hắn và Vương Thành đã từng gặp mặt một lần, lúc trước cũng từng giải quyết với người tương tự nên rất hiểu rõ tính cách của đám người này. Quả nhiên, lời hắn vừa nói ra, vẻ mặt của Vương Thành cũng trở nên thoải mái, hiển nhiên là rất thích kiểu nịnh nọt này. "Quả nhiên đội trưởng Hàn là người thông minh, tôi rất thưởng thức nhân tài, nếu đội trưởng Hàn đã tới thì nhất định sẽ không có gì sai sót." Vương Thành ngoắc tay với người bên cạnh, cầm bản đồ Đảo Rắn Chuông, chỉ vào một khu đất, "Tôi cũng không khách sáo với đội trưởng Hàn, mảnh đất này giao cho đội trưởng Hàn, nhưng mà chắc đội trưởng Hàn cũng biết, đã tới đây thì phải làm theo quy định." "Đây là đương nhiên, nên nộp vật tư, không có gì sai." "Ha ha ha ha ha, tốt! Đội trưởng Hàn quả nhiên rất hào phóng! Người đâu, dẫn đội trưởng Hàn qua đó!" "Được!" Thuộc hạ đưa đám người Hàn Lâm Hạ ra ngoài, người vừa rồi mới đi đến bên cạnh Vương Thành, thấp giọng nói, "Boss, thực lực của Hàn Lâm Hạ không thể khinh thường, sao ngài lại cho họ ở lại?" "Hừ, cái này còn cần cậu nhắc?" Vương Thành hừ lạnh một tiếng, đẩy mỹ nhân trong ngực sang một bên, ánh mắt u ám, "Bây giờ bọn họ không có căn cứ, sớm muộn gì cũng phải đầu nhập vào người khác, thay vì để tiện nghi cho người ngoài thì không bằng trước tiên cứ để hắn bán mạng cho tôi đã." Người nọ liếc nhìn mảnh đất kia, chính là vùng đất hoang mà bọn họ chưa từng đụng tới, không phát triển được lương thực không nói, chỉ sợ còn có tang thi và thú dữ. Trong lòng hiểu rõ, hai người nhìn nhau cười đặc biệt rợn người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]