Chương trước
Chương sau
Bên ngoài vang lên đến đóng cửa, Lê Tử Ngôn mệt mỏi nằm sấp xuống, thắt lưng bủn rủn làm cậu hoàn toàn không thể động đậy được.
Nhắm mắt lại, Lê Tử Ngôn ổn định lại hơi thở của mình, cũng sắp xếp lại mớ hỗn độn trong đầu.
Mặc dù thiết lập của thế giới này là giả tưởng phương Tây, nhưng cuộc sống cũng không lạ gì, khoa học kỹ thuật và sinh hoạt ở đây cũng không có gì khác với hiện thực. Sự khác biệt duy nhất là bất đồng giữa thiên sứ và ác ma.
"Cậu" là thiên sứ, nhưng lại sống trong trại trẻ mồ côi, cha mẹ cậu đã qua đời khi cậu còn nhỏ, vì thế cậu phải lớn lên trong cô nhi viện, cũng may các nhân viên và viện trưởng của cô nhi viện đều là người tốt, họ đều đối xử tốt với mỗi thiên sứ hay ác ma bị bỏ rơi. Lê Tử Ngôn vốn xinh đẹp, tính cách cũng ngoan ngoãn, càng được thầy cô và các bạn yêu thích. Cậu có thể trưởng thành tốt thế này thật sự là may mắn.
Chẳng qua cuộc sống êm đềm này đã bị phá vỡ khi cậu 22 tuổi.
Cô nhi viện không được xây dựng trong thành phố, mà xây ở một trấn nhỏ khá yên bình ở ngoại ô, cho nên những đứa nhỏ ở đây được trưởng thành dưới môi trường yên tĩnh tốt đẹp, bọn họ tưởng rằng cuộc sống như vậy sẽ kéo dài mãi mãi, nhưng lại không ngờ lại có người muốn mua lại mảnh đất này.
Mảnh đất này vốn là tài sản của nhà viện trưởng, bà khẳng định sẽ từ chối, nhưng không biết những người đó có lai lịch như thế nào mà lại bỏ tiền ra đối phó bọn họ, thậm chí còn chặt đứt rất nhiều nguồn đầu tư, tài trợ cho cô nhi viện.
Mấy năm nay, cô nhi viện ngày càng lớn mạnh, trẻ em cũng càng ngày càng nhiều, chi tiêu cũng tăng theo. Họ không phải là tổ chức có lợi nhuận, mà là tổ chức phúc lợi, cắt đứt các phương tiện tài trợ này thật sự là một cú sốc lớn đối với họ. Cho dù viện trưởng còn một ít tiền tiết kiệm, nhưng dưới thời gian dài giằng co chiến đấu cũng không còn được bao nhiêu.
Lê Tử Ngôn đang đại học vẫn chưa tốt nghiệp, trên người cũng không có nhiều tiền. Cậu đã phải vừa học vừa đi làm tiết kiệm tiền, ngoài việc đóng học phí cho mình thì cậu còn gửi tiền dư cho cô nhi viện.
Trên dưới cô nhi viện đều chìm vào mây mù, tuy viện trưởng đã giấu diếm, nhưng cũng không thể tránh được suy nghĩ của mấy đứa nhỏ thông minh, bọn nhỏ lại nghe lời tự nghĩ biện pháp, tìm một con đường cho mình, đi làm thuê hoặc là đi lang thang, muốn giúp cô nhi viện không còn gánh nặng nặng nề như trước.
Ngay khi bọn họ cho rằng tất cả đều không thể cầm cự nữa thì người của Cảnh Trạch tới tìm Lê Tử Ngôn.
Nói tới cũng kỳ lạ, Lê Tử Ngôn xuất thân bình dân, tuy ở trường bởi vì xuất sắc mà được chú ý, nhưng chưa bao giờ chọc đến người nào thân phận nổi bật như vậy. Cậu cũng không biết Cảnh Trạch tìm được cậu bằng cách nào. Chẳng qua điều kiện đối phương đưa ra quá hào phóng, vừa lúc có thể giải quyết được vấn đề cấp bách của cậu. Mặc dù cậu khinh thường cách làm như vậy, nhưng nghĩ đến viện trưởng và cô nhi viện đã nuôi nấng mình lớn lên, cậu đã đồng ý gặp mặt.
Cảnh Trạch nói rất rõ ràng, hắn là vì muốn đối phó với việc thúc giục kết hôn của gia đình nên mới kết hôn với cậu. Hắn cũng đã dựng lên một câu chuyện tình yêu hoàn mỹ cho hai người, và cậu cũng là người hắn chọn được trong số hàng ngàn người khác.
Nói là kết hôn giả, nhưng trên thực tế Cảnh Trạch chính là muốn che giấu việc mình bao dưỡng Lê Tử Ngôn, không chiếm được nhưng lại luyến tiếc bạch nguyệt quang, nên tìm một thế thân rẻ tiền, một công đôi việc.
Thời điểm Lê Tử Ngôn xuyên qua chính là lúc hai người gặp mặt bàn bạc và ký hợp đồng kết hôn.
Lại mở mắt ra, trong mắt Lê Tử Ngôn lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, nhưng khóe miệng lại kéo lên một nụ cười nửa miệng, nói là đã quan sát cậu đã lâu, e là mới thấy sắc là nổi lên lòng tham.
Ác ma là sinh vật ham muốn tình dục cao, nếu như không phải hắn nhìn hợp mắt, thấy cậu có điểm giống với ánh trăng sáng trong lòng thì chỉ sợ cả đời này bọn họ cũng sẽ không có quan hệ.
Chẳng qua nếu hắn đã cho một cơ hội như vậy thì đừng nghĩ đến việc chỉ lo thân mình. Không chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ, mà còn bởi vì Lê Tử Ngôn có chút khó chịu với việc mình bị coi là thế thân.
Lê Tử Ngôn bĩu môi từ trên giường ngồi dậy, hai chân vẫn còn bủn rủn, ngồi một hồi mới đứng lên được.
Giật giật cánh, Lê Tử Ngôn gọi một tiếng 007, nhưng không nhận được phản hồi của đối phương.
Điều này có hơi kỳ lạ, nhưng cậu cũng không biết làm sao.
Kéo cơ thể mệt mỏi đi vào phòng tắm, dòng nước ấm áp rửa sạch làn da trên người, cuốn trôi hơi thở mệt mỏi cùng ái muội kia.
Lê Tử Ngôn đi ra khỏi phòng, tùy tiện ăn vài thứ, nhìn số tiền được gửi vào tài khoản của mình mà có chút khinh thường mỉm cười, để lại cho mình hai ngàn, còn lại toàn bộ đều chuyển cho viện trưởng.
Cũng may vẫn có thể bảo vệ được cô nhi viện, chỉ cần có nguồn kinh tế cố định thì đối phương sẽ không thể xuống tay.
Thở dài một hơi, Lê Tử Ngôn lấy một cái gối ôm đặt ở bên hông mình, đặt vào bộ phận vừa mệt mỏi vừa bủn rủn.
Cảnh Trạch không có tâm tư để ý đến chuyện của Lê Tử Ngôn mà đến công ty, vẻ mặt không còn âm trầm như trước kia, mà ngược lại còn có thêm vài phần thỏa mãn, sự nghiêm nghị giữa hai hàng lông mày cũng giảm đi rất nhiều.
Không giống như những người khác mặc âu phục quy củ, Cảnh Trạch chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nhưng cúc áo lại không gài hết mà chỉ gài một nửa, lộ ra một vùng da màu mật ong nhìn vô cùng bắt mắt.
Bíp——
Điện thoại đặt ở bên cạnh phát ra tiếng động, Cảnh Trạch hơi nhíu mày, sau khi nhìn thấy tên người gọi thì khóe miệng lại xuất hiện một nụ cười.
"Kiến Bạch, làm sao vậy?"
"Nhớ cậu nên mới gọi cho cậu nha, sao, chẳng lẽ không có chuyện gì thì không thể liên lạc với cậu à?"
"Đương nhiên không phải, chỉ là có hơi ngạc nhiên." Giọng của Cảnh Trạch trở nên dịu dàng trước nay chưa từng có, thư ký ở bên cạnh vừa nghe liền biết người gọi đến là ai.
Vẻ mặt của cô hơi thay đổi, trong lòng thở dài một hơi, im lặng chào Cảnh Trạch một tiếng rồi mang tài liệu rời đi.
Gần như mọi người bên cạnh Cảnh Trạch đều biết hắn có một ánh trăng sáng, ở bên đối phương lâu như vậy nhưng không hề yêu cầu bất cứ điều gì. Chỉ ở bên kiềm chế bản năng ác ma của mình, thật sự là cực kỳ yêu đối phương.
Ít nhất thì hầu hết mọi người đều cho rằng như vậy, bọn họ cũng cảm thấy Cảnh Trạch rất xứng đôi với bạch nguyệt quang này, cũng rất tiếc nuối khi hai người không thể ở bên nhau.
Chỉ có thư ký nhỏ là cảm thấy kỳ lạ, có thể là do trực giác của phụ nữ nên cô không có thiện cảm với "bạch nguyệt quang" đó cho lắm, chẳng qua cô chỉ là một thư ký nên không thể nói lung tung được.
Trong phòng làm việc, tinh thần của Cảnh Trạch tràn đầy phấn khởi, hai chiếc răng nanh đặc biệt thu hút, hai chân hắn bắt chéo, giọng nói đều mang theo vui mừng.
"A Trạch, ngày mai tôi sẽ trở về, cậu tới đón tôi được không?" Xuyên qua điện thoại, giọng của Tô Kiến Bạch cực kỳ nhẹ nhàng, nghe qua liền biết là một người có tính tình hiền lành.
"Ngày mai? Tất nhiên rồi, mấy giờ, tôi đến đón cậu."
"Cậu thật tốt, cám ơn cậu A Trạch."
"Với tôi thì cậu vĩnh viễn không cần nói cảm ơn." Cảnh Trạch và Tô Kiến Bạch lại nói thêm vài câu, đối phương giống như có việc nên vội vàng cúp máy.
Cảnh Trạch nhìn điện thoại rồi lại nhìn về phía lịch, nhìn ba chữ "gặp gia đình" được đánh dấu trên đó, cầm bút gạch bỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.