Chương trước
Chương sau
Mặc dù vậy, Lai Tháp vẫn thay lại một bộ quần áo giản dị, tóc cũng được vuốt gọn đến đẹp trai, so với vẻ tuỳ ý như lúc bình thường thì nhiều hơn vài phần sắc bén, đặc biệt bắt mắt người nhìn.
Hắn đứng ở chỗ hai người đã hẹn trước, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại, không lên tiếng cũng không nhìn xung quanh, nhưng chỉ như vậy đã hấp dẫn không ít sự chú ý của nhiều người.
"Anh Lai Tháp!"
Cách đó không xa vang đến một tiếng gọi trong trẻo, Lai Tháp ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hai gò má ửng đỏ cùng đôi mắt cười của người kia, Lê Tử Ngôn vẫy tay với hắn rồi chạy tới.
"Xin lỗi anh Lai Tháp! Để anh chờ lâu rồi!"
Cho tới bây giờ lúc nào cậu thấy Lai Tháp cũng chạy tới, rõ ràng Lai Tháp cũng vừa đến, nhưng Lê Tử Ngôn vẫn bày ra dáng vẻ tự trách.
"Anh ơi em xin lỗi, để anh phải chờ em lâu như thế."
Thấy cậu mệt đến thở hồng hộc, Lai Tháp vô cớ lại cảm thấy đau lòng, lấy khăn giấy ở trong túi lau mồ hôi cho Lê Tử Ngôn, "Chạy làm gì, lỡ ngã thì sao...tôi sợ Lê Tử Hàn lại tới trách móc tôi chứ không có ý gì khác."
"Dạ em biết rồi, anh Lai Tháp không phải quan tâm em đâu!"
Lê Tử Ngôn liên tục gật đầu, cẩn thận nắm ngón tay Lai Tháp, ánh mắt chớp chớp làm cho người ta chỉ muốn dung túng.
Lai Tháp cứng họng, há miệng nhưng cũng không phản bác.
Thấy hơi thở của Lê Tử Ngôn đã ổn định, sắc mặt cũng không còn đỏ, hai người mới cùng nhau lên đường, vào ngày lễ Vạn Thú sẽ có không ít người đi núi Lăng Sơn ngắm hoa cầu phúc, cho nên lúc này đã có rất nhiều người.
Lê Tử Ngôn và Lai Tháp, một tuấn tú, một xinh đẹp, đi cùng nhau thôi cũng chính là một phong cảnh, nếu như không phải bởi vì hai người thân mật đi gần nhau thì chỉ sợ sẽ có không ít người đến hỏi thăm phương thức liên lạc.
Lúc bọn họ đến chỗ tham quan ở trung tâm thì cũng sắp giữa trưa, Lê Tử Ngôn nói chuyện liên tục nên cổ họng cũng có chút khô, nhưng vẻ mặt vẫn hưng phấn, hai tay ôm lấy cánh tay Lai Tháp, cái đuôi lắc qua lắc lại hết sức đáng yêu.
"Tử Ngôn! Ngôn Ngôn!"
Hai người đang đi thì cách đó không xa đột nhiên vang đến một tiếng gọi, Lê Tử Ngôn đang nói chuyện với Lai Tháp, sau khi nghe được âm thanh liền quay đầu nhìn sang, lập tức nở một nụ cười, giơ cánh tay vẫy vẫy.
"Garcia! Anh Lai Tháp, em qua đó xíu!"
"......Ừm."
Không đợi Lai Tháp kịp trả lời thì xúc cảm mềm mại trên tay đã biến mất, Lê Tử Ngôn đã sớm chạy qua đó, bên kia không chỉ có một người mà trong giống như là một nhóm nhỏ, có thú nhân cũng có á thú nhân, còn rất thân thiết với Lê Tử Ngôn.
Người đầu tiên lên tiếng gọi Lê Tử Ngôn là thú nhân, dáng người cao lớn với nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, cánh tay tự nhiên đặt lên vai Lê Tử Ngôn, Lê Tử Ngôn cũng không né tránh, hai người dựa vào rất gần, lỗ tai của Lê Tử Ngôn thậm chí còn cọ cọ lên mặt thú nhân kia.
Lai Tháp nhìn dáng vẻ bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, không hiểu sao lại thấy ngứa ngáy, môi cũng dần mím lại thành một đường thẳng tắp, nhìn vậy là biết tâm trạng hắn bất mãn đến thế nào.
Không đợi hắn suy nghĩ thì hai chân đã không kìm chế được mà đi về phía bọn họ, dừng lại trước mặt Lê Tử Ngôn.
"A....anh là..."
Mấy thú nhân và á thú nhân hơi rụt rè nhìn nhau, hai á thú nhân khác còn lặng lẽ đỏ mặt.
"Quên giới thiệu cho mọi người, đây là...đây là bạn cùng phòng của tớ, cũng là một trong những người anh của tớ, anh Lai Tháp, họ là bạn cùng lớp của em, hôm nay cũng lên núi ngắm hoa."
Lúc Lê Tử Ngôn nói lời này có hơi không tự nhiên cho lắm, ngón tay gãi má, cái đuôi cùng lỗ tai cũng ngượng ngùng lắc lư, những người xung quanh cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên có thể nhìn ra thái độ khác lạ này của Lê Tử Ngôn.
"Hoá ra là đàn anh Lai Tháp, nghe nói anh rất lợi hại, ngưỡng mộ đã lâu."
Bọn họ chưa từng gặp Lai Tháp, nhưng có từng nghe nói qua, thú nhân thường tôn trọng kẻ mạnh nên thái độ của bọn họ với Lai Tháp cũng rất tôn kính.
Ngay khi Lai Tháp vừa tới, Lê Tử Ngôn liền chạy đến bên cạnh Lai Tháp, sự thân mật ưu tiên này đã lặng lẽ xoa dịu đi sự bất mãn mơ hồ trong lòng hắn, sắc mặt hắn cũng hòa hoãn lại một chút, nhìn qua Lê Tử Ngôn, "Còn muốn đi đâu nữa?"
"Hay vậy đi, cũng trưa rồi, không bằng mọi người cùng đi ăn một bữa cơm đi, vốn định đi leo núi với Tử Ngôn, kết quả Tử Ngôn lại có hẹn, không ngờ lại có duyên gặp nhau ở đây, không bằng đi chung đi."
Garcia nói như thế thì những người khác cũng không có ý kiến, bọn họ vốn rất thích Lê Tử Ngôn, hơn nữa cũng ngưỡng mộ Lai Tháp, tất nhiên không muốn bỏ qua cơ hội này.
Lê Tử Ngôn không nhanh đưa ra quyết định mà nhìn về phía Lai Tháp, thái độ ỷ lại này làm cho lòng dạ Lai Tháp như được an ủi, gật đầu.
Đoàn người cùng nhau lên đường, trên núi này có nhà hàng chuyên môn, bởi vì pháp luật đã quy định hoàng chỉnh nên cũng không có giá trên trời mà ngược lại còn hàng ngon giá rẻ.
Lê Tử Ngôn nhỏ nhất ở đây nên mọi người đều nhường cậu, để cậu gọi món, Lê Tử Ngôn rất chu đáo cẩn thận nên đều biết rõ sở thích của mỗi người. Đều gọi mấy món mọi người hài lòng, Lai Tháp cũng chậm rãi khôi phục tâm tình, cũng không cảm thấy bực bội vì bị người ta chen ngang nữa, vật nhỏ này vẫn nhớ rõ sở thích của hắn.
Nhưng hắn lại vui mừng quá sớm, lúc ăn cơm hắn mới phát hiện quyết định này sai lầm cỡ nào, một đám thanh niên là bạn học nên đều có thể nói chuyện vui vẻ với nhau. Ngược lại là hắn, có vẻ hơi lạc lõng. Lê Tử Ngôn ngay từ đầu còn có lòng cho hắn tham dự đề tài, nhưng càng về sau, hắn càng trở nên trầm mặc, nhìn Lê Tử Ngôn cùng đám người này nói chuyện rất vui vẻ, trong lòng âm thầm sinh ra một tia chua xót.
Hắn có thể nhìn ra thú nhân tên Garcia có ý với Lê Tử Ngôn, hắn cũng không biết mình bị làm sao, vừa thấy thái độ mập mờ thân thiết của Garcia với Lê Tử Ngôn liền cảm thấy tay ngứa răng ê, hận không thể đấm vào mặt đối phương, nhưng hắn lại tìm không thấy lý do, cũng không tìm được lập trường.
Hắn chưa bao nghĩ rằng sẽ để Lê Tử Ngôn tuỳ ý ở bên cạnh mình cho dù biết cậu thích mình. Không chỉ vậy, hắn thậm chí còn không cãi nhau với Lê Tử Ngôn. Không còn cách nào khác, ai bảo yêu tinh phiền phức này vừa mềm vừa nhát, suốt ngày đi theo phía sau hắn gọi "anh ơi", "anh ơi", như quỷ dính người nhưng lại làm cho người ta vui vẻ.
Hắn cũng vừa mới phát hiện là Lê Tử Ngôn rất được nhiều người thích, nếu không phải thích hắn thì cũng đã hấp dẫn rất nhiều người khác.
Hắn không biết mình có chỗ nào đáng để Lê Tử Ngôn ưu ái, cũng không biết Lê Tử Ngôn sẽ kiên trì với cái thích này bao lâu. Chỉ là trong lòng hắn có một dự cảm mơ hồ, nếu có một ngày Lê Tử Ngôn lựa chọn từ bỏ, người không chịu nổi nhất định không phải là Lê Tử Ngôn, chỉ sợ lại là chính hắn.
Một bữa cơm ăn không hề có mùi vị, sau khi ăn cơm xong, Garcia còn đề nghị cùng nhau xuất phát, Lai Tháp cuối cùng đã chịu không nổi nữa, tiến lên ôm bả vai Lê Tử Ngôn kéo về phía sau, để Lê Tử Ngôn nửa dựa vào lòng mình.
"Xin lỗi, chúng tôi còn có việc, đi trước."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.