Edit: Múichama
Phiên ngoại
Đây là lần đầu tiên Lâm Đạt đến một nơi ngục giam như thế này.
Cảnh sát dẫn cô đi tới trước mặt một gian phòng giam, trong phòng gian này giam giữ rất nhiều người, bộ dáng tóc tai đại khái là mấy ngày chưa gội qua, muỗi bay ngang qua trên mặt, trên người tràn ngập một mùi vị tanh tưởi.
Ánh mắt Lâm Đạt nhìn hai người ở bên trong này.
Một nam một nữ.
Quần áo người nữ lam lũ, không còn phong quang năm đó, thoi thóp nằm trên đất, tùy ý để đàn ông xung quanh đối với cô táy máy tay chân, ngón tay tựa hồ bị người gặm, ánh mắt trống rỗng, lòng như tro nguội, trong miệng cô không ngừng lẩm bẩm: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi... Tôi sai rồi..."
Cô không nên vì một người đàn ông, hại cha ruột mình, đánh mất chính mình, vì tình yêu làm điều nực cười nhất.
Người nam thì co rút lại ở trong góc, không có bất kỳ tức giận nào, giống như là một cái xác chết di động, một nam nhân đi tới trước mặt y, đá đá y, ánh mắt y nháy một cái, nằm trên mặt đất, nam nhân cởi bỏ quần y, nhổ mấy bãi nước miếng rồi cắm vào.
Gian phòng giam này khác với phòng giam bình thường, nó khác xa với phòng giam bình thường, dường như là một cái địa ngục.
Bên trong giam giữ đều là những người mang đầy rẫy tội lỗi chồng chất, tội giết người, biến thái cưỡng gian, người đi vào, cũng đã chú định bọn họ bị tước đoạt tư cách làm người, trở thành động vật không có lý trí.
Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-chi-cong-luoc-chu-than/1077639/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.